Không trung thổi xuống những bông tuyết lớn nhẹ tênh, từng đợt từng đợt rơi trên mặt đất, chồng chất thành mỹ cảnh nhất vọng như tích, khiết bạch vô hạ, vọng vọng thiên không, người trên trời nhất định không biết ưu hay sầu, bằng không sao có tâm tình rắc xuống những bông tuyết mỹ lệ, khiết bạch đến thế.
Dương Phi Lăng u oán ngắm cảnh tuyết ngoài xe ngựa lồng thiết, trong lòng ủy khuất. Mệt hắn nương thân tại nông thôn hương dã này, mệt bản thân đã vất vả trốn như vậy, thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng không còn. Không ngờ tới vẫn bị tử ngốc lư này bắt được, hồi tưởng khổ sở của đời mình từ lúc gặp phải Minh Kính, không khỏi khổ từ trong tim, nước mắt lưng tròng.
“Này, đây là điểm tâm ngươi thích ăn nhất.” Minh Kính rõ ràng nhìn ra tiểu lão hổ bị mình bắt về không vui.
Nhịn xuống xúc động muốn tiến lên này khi nhìn thấy điểm tâm, Dương Phi Lăng lắc lắc thiết liên trên tay nói: “Thả ta ra.”
“Được.” Minh Kính sảng khoái đáp ứng, dù sao bốn phía xe ngựa này đều được phong lại bằng song thiết, đương nhiên đây không phải loại thiết bình thường, đây là y vất vả chọn lựa huyền thiết để chế tạo, đương nhiên chính là làm vì tiểu lão hổ này.
Thiết liên trên tay vừa được mở ra, Dương Phi Lăng lập tức vận khí xuất chưởng, “Chát!”
Dương Phi Lăng choáng váng, ngơ ngác nhìn tay của mình, không thể tin nỗi, dấu tay năm ngón đỏ ửng trên mặt Minh Kính là do mình lưu lại. Không đúng a, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/2325950/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.