Dương Phi Lăng hắn hôm nay đối không trung thở dàilần thứ 108, nội tâm hắn cô độc mà lại bất lực thở dài: “Hôn nhân không có tình cảm, thật sự là không hạnh phúc. Không có cảm giác hạnh phúc, thật sự là thống khổ.”
Thúy Chu ở bên cạnh thành thành thật thật viết lại, Tam Hoàng phi tại bàn ăn hoàng cung thở dài lần thứ 108. Không nhìn Dương Phi Lăng quăng qua một cái nhìn xem thường.
Lại quay đầu nhìn, hứ, lão cha ma quỷ của mình đang cùng Thái Thượng Hoàng kia tình chàng ý thiếp, hoàn toàn coi nhẹ nhi tử đang chịu khổ này.
Lại nhìn trời thở dài, mệnh khổ a! Hắn đã ở hoàng cung bảy ngày, bảy ngày! Bảy ngày không gặp tử ngốc lư Minh Kính kia, vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy tiểu tư Thúy Chu này, nghiêm chỉnh ghi chép: “Tam Hoàng phi tỉnh lại vào lúc xxx.” Khiến hắn cảm thấy một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.
Lại nhìn tiểu tư này trịnh trọng thỉnh an hắn, cũng giải thích y là được phái tới chiếu cốsinh hoạt thường ngày của hắn, sau đó đem hắn khi nào thì mặc y phục, khi nào thì ăn cơm, khi nào thì đi mao xí, thậm chí khi nào thì bởi vì muốn xông ra cung bị đại nội thị vệ đánh trở về, tất cả đều nhất nhất ghi vào sổ. Trong đó cũng có lúc Dương Phi Lăng thẹn quá hóa giận châm chọc y: “Thúy Chu? Bổn trư? Tử trư??” Toàn bộ đều một bút một họa cẩn thận ghi lại, thái độ lúc ghi chép kia, thẳng đem Dương Phi Lăng kinh sợ nhìn không chuyển mắt, sau đó mắt hàm lệ nắm chặt hai tay, tỏ vẻ bội phục tinh thần chuyên nghiệp của y, sau đó cũng không để ý đến y nữa. Tùy y ghi thế nào thì ghi. Cái này kêu là phá quán phá suất.
(Chu – Trư: theo pinyin có phát âm giống nhau, đều là [zhu]
Phá quán phá suất: vò đã mẻ lại còn sứt, theo mình nghĩ, tương tự như đã nghèo còn gặp cái eo.)
Hôm nay là sáng sớm ngày thứ 8 Dương Phi Lăng hắn phá cửa xông ra cung thất bại, vào lúc hắn bị thị vệ trước cửa cung ném về lần thứ 11, nhìn thấy bốn cái chân, lão cha ma quỷ của hắn cùng Thái hượng Hoàng mỹ lệ giống như thần tiên kia tới cùng hắn ăn điểm tâm sáng. Lúc đầu vốn không sai, nhưng hiện tại hắn hung tợn trừng mắt liếc nhìn một cái điểm tâm hắn yêu nhất biến mất trong miệng người ta.
Trọn tám bàn tám a! Toàn bộ đều làm cho lão cha chết tiệt này ăn, hức hức, ai bảo mình ăn nhờ ở đậu trong cung người ta, cắn răng. Nhìn nhìn màn thầu trong tay, không khỏi mở cờ trong bụng.
Nhìn thoáng qua, lão cha ăn uống no đủ, Thái Thượng Hoàng kia còn cẩn thận vỗ vỗ phía sau lưng, lau lau khóe miệng, ta đố kị. Hừ, muốn hỏi lão cha hắn như thế nào có thể quang minh chính đại ở trong hoàng cung đi lại, đơn giản vì hắn có một chức vị, chính là ngự y! Thiết! Lão cha hắn chỉ biết đem nhân sâm trở thành củ cải, thật đúng là không biết chữa bệnh cho người a. Tức!
Bất quá, ha ha. Dương Phi Lăng cười gian thăm hỏi Dương Phi Lăng đã ăn no nịch bụng kia: “Cha, thân thân lão cha của ta. Bảo bối nhi tử của ngươi tự mình xuống bếp làm điểm tâm cũng không tệ lắm chứ!”
Dương Bá Thiên không khỏi gật gật đầu, người ăn no, phản ứng so ra có phần chậm hơn, bất quá rốt cục đúng là tiền giáo chủ, giây tiếp theo hắn liền phản ứng lại, hắn run rẩy vươn tay chỉa chỉa người đang cười khủng bố ở đối diện hỏi: “Ngươi..... Ngươi tự mình làm?”
Dương Phi Lăng còn thực nghiêm túc 100% gật đầu.
Dương Bá Thiên run rẩy lợi hại hơn, “Ngươi..... có hay không..... có thêm gì đó nguyên..... nguyên liệu?”
Dương Phi Lăng mỉm cười, lộ ra tiểu răng nanh xinh xắn: “Đương nhiên là có a! Lão cha, ngươi như thế nào không tin tưởng nhi tử của mình chứ? Bảo bối nhi của ngươi, lần nào xuống bếp mà không cho thêm chút nguyên liệu a!” Tiểu nhãn thần còn lấp lánh lấp lánh.
Dương Bá Thiên hơi vận nội lực, liền vô lực ngã xuống. Thái Thượng Hoàng ở bên cạnh hoảng sợ, nổi giận. Dương Phi Lăng không nhanh không chậm nhìn vào ánh mắt tức giận của Thái Thượng Hoàng, hắn vô tội nháy mắt mấy cái: “Ấy, phụ thân, ngươi sinh khí làm gì??? Ta chính là hạ lão cha ta chút ‘Hợp hoan tán’, là loại dược trợ giúp loại chuyện kia thôi a! Ngươi nhất định sẽ thích. Phụ thân.”
Thái Thượng Hoàng vừa nghe xong, quay đầu lại nhìn kỹ xem thân thân ái nhân của mình, quả nhiên, tuy rằng tứ chi vô lực, nhưng trên mặt đã đỏ ửng, hơi thở cũng có chút loạn, ánh mắt kia cũng trở nên mông lung. Không khỏi..... Vui trong bụng, bình thường, thân thân chỉ chuẩn một lần sẽ không để ý đến hắn nữa, nói mệt, này.....
Y trộm liếc mắt Dương Phi Lăng một cái.
Dương Phi Lăng hào phóng phất tay: “Dược này bốn canh giờ sau mới mất hiệu lực.”
Tiếp tục dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn Dương Phi Lăng, Dương Phi Lăng bị trừng đến hết cách, ném qua một bao giấy nhỏ nói: “Toàn bộ cho ngươi, dược hoàn bên trong chính là ‘Khoái hoạt hoàn’ ăn vào có thể quản 8 canh giờ, bột phấn màu lam kia là ‘Tiêu diêu phấn’ ân, chủ yếu là dùng cho các bộ vị mẫn cảm trên người, màu trắng kia chính là ‘Hợp hoan tán’. Ba loại dược này dùng trên thân người, tuyệt đối không có tác dụng phụ, hơn nữa người trúng độc, tay chân sẽ không có năng lực phản kháng.”
Giải thích xong, Thúy Chu cũng viết xong, Thái Thượng Hoàng hài lòng lấy qua bản giới thiệu kỹ càng tỷ mỹ của Thúy Chu viết. Chẳng qua, Dương Bá Thiên sợ hãi vô lực, Dương Bá Thiên đáng thương chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị rất nhỏ: “Dương Phi Lăng ngươi thằng nhóc con này, ngươi dám cho y.”
“Cảnh Đức, ngươi dám lấy!”
“Ngươi dám dùng trên người ta.”
“Dương Phi Lăng, ngươi chờ, ngươi này đồ bất hiếu.....”
Dương Phi Lăng vừa lòng nhìn lão cha mình bị Thái Thượng Hoàng kia khiêng đi, khóe miệng rốt cục nở nụ cười: lão cha chết tiệt, nhi tử ngươi đến bây giờ ăn khổ tất cả đều là ân huệ do ngươi ban cho, không hảo trả ơn lão nhân gia ngươi một chút, nhi tử ngươi nuốt không xuống khẩu khí này a.
Thúy Chu lắc đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu bút lông, tiếp tục viết.....
“Lúc xxx ngày thứ 8, sau khi Tam Hoàng phi hạ độc phụ thân của mình, Thái Hoàng Thượng đem phụ thân khiêng vào phòng, cũng không đi ra nữa. Thường thường truyền ra tiếng thở dốc, lúc này, Tam Hoàng phi cười rất vui vẻ.....” Thúy Chu nghiêm túc ghi chép.
“Lúc xxx, Tam Hoàng phi cùng Hoàng Hậu ở hành lang ngoài Tử La Cung gặp nhau, hai người đầu tiên ân cần thăm hỏi lẫn nhau, sau đó Hoàng Hậu giận dữ hỏi Tam Hoàng phi đòi giải dược trở lại thành nam nhân, Tam Hoàng phi vỗ vỗ bụng bầu của Hoàng Hậu nói, đợi Thái tử sinh hạ xong rồi hãy nói, hai người xuất thủ đại chiến, chẳng qua là Tam Hoàng phi kiêng nể tâm tình cùng thể lực của phụ nữ mang thai, lập tức trốn chạy, trốn chạy Hoàng Thượng truy sát.” Thúy Chu trong lòng sợ hãi tiếp tục viết, bên viết bên lau mồ hôi.
“Lúc xxx, Trần Đại tướng quân tiến cung kiến giá, ngẫu nhiên tương ngộ Tam Hoàng phi, Tam Hoàng phi không biết vì sao, đột nhiên như bị đông lạnh không ngừng phát run, Trần Đại tướng quân quan tâm dùng khăn tay lau lau mồ hôi cho hắn, sau đó, nơi nào đó hiện lên hai chữ ‘tình địch’, sau đó, Tứ Hoàng tử đột nhiên nhảy ra, liền mắng nhiếc Tam Hoàng phi, sau đó cấp bách ôm lấy Trần Đại tướng quân không buông, sau nữa, hai người bắt đầu cãi nhau, sau nữa, Tứ Hoàng tử bị Tam Hoàng phi hạ dược. Tam Hoàng phi cười nói với Trần Đại tướng quân: đây chính là cơ hội phản công, Trần Đại tướng quân lưỡng lự vài giây, không để ý đến tiếng kêu cứu của Tứ Hoàng tử, liền kéo Tứ Hoàng tử vào phòng, miệng còn nói: ‘Từ sáng sớm không phải ngươi đã muốn sao?’..... Không lâu sau, liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tứ Hoàng tử. Tam Hoàng phi ở ngoài cửa cười ước chừng khoảng một canh giờ. Tứ Hoàng tử kêu thảm thiết ba canh giờ. (Thời gian ngọ thiện vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tứ Hoàng tử, theo suy đoán, đã được ba canh giờ.) Tâm tình Tam Hoàng phi tốt lắm, ăn 12 bàn điểm tâm....” Thúy Chu chân nhuyễn ghi lại.
“Lúc xxx, sắc trời đã tối, Tam Hoàng phi còn không đi ngủ, rón ra rón rén tới cửa cung, xông ra, sau đó lại bay nhanh trở lại, không để ý một cái, đụng ngã ta theo sát phía sau hắn – Thúy Chu, bất quá, Tam Hoàng phi quan tâm túm ta dậy từ trên mặt đất, cũng nói không phải mình cố ý, ta tin tưởng, bởi vì mấy thị vệ ngoài cung kia đã bị hạ dược, ta..... ta thuần khiết như vậy..... bị loại trường hợp này chấn kinh a! Không cẩn thận máu mũi chảy xuống. Không thể trách ta, lần đầu tiên nhìn thấy mấy đại nam nhân, ôm thành một đống, hơn nữa dáng người thị vệ kia thật sự là quá tuyệt vời, a! Máu mũi tích đầy trên giấy....”
“Ngày thứ 9, lúc xxx, Hoàng Thượng đã biết chuyện ngày hôm qua, đại nộ, trực tiếp tìm Tam Hoàng phi đến, lúc Tam Hoàng phi đang cùng Hoàng Thượng tỷ thí võ công, không thất thủ lắm, (Hoàng Hậu trợ giúp Hoàng Thượng phóng ám khí lại, Tam Hoàng phi tránh ám khí không thoát chưởng) bị đánh một chưởng, ta nhìn kỹ, không hộc máu. Rồi sau đó Tam Hoàng phi đại nộ, vung tay liền đem bột phấn rải ra, đem Hoàng Thượng quật ngã nói: ‘Nếu không phải vì Hoàng Hậu thân thể không khỏe, sẽ là Hoàng Hậu phản công.” Sau đó liền đi ăn sáng. Hoàng Thượng nằm trên mặt đất bị dọa một thân mồ hôi lạnh, nghe nói cả ngày đều nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, đêm hôm đó liền ngã bệnh.”
“Lúc xxx, Tam Hoàng phi lại đi xông ra cửa cung, lại bị ném về, Tam Hoàng phi tức giận gầm rú: ‘Hảo a! Hảo, các ngươi chờ, buổi tối lại cho các ngươi khoái hoạt!’ Đem các ca ca thị vệ dọa chết khiếp, đều chạy đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vốn đang bệnh, vừa nghe xong, bệnh càng nặng. (Theo lời người ta nói, còn hộc máu.)”
“Lúc xxx, không biết Tam Hoàng phi từ đâu nghe được Thúy Chu thích Tiểu Lí của Ngự y viện, nửa đêm, thế nhưng đem Tiểu Lí bắt đến, khỏa thân đặt ở trên giường ta, cho ta – ân, xem! Thúy Chu vốn sẽ không bị thủ đoạn này mua chuộc, nhưng chính là qua không được cửa này, ở dưới sự dạy dỗ của Tam Hoàng phi, ta cùng Tiểu Lí hợp hoan, tuy rằng sau đó, Tiểu Lí đánh ta, làm cho mặt ta sưng phù giống như đầu heo, Tam Hoàng phi lại cười thực vui vẻ. Ha ha, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Ngày thứ 10, lúc xxx, vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Tam Hoàng phi, vẻ mặt hận ý, nguyên lai, Hoàng Thượng từ Đường Môn giang hồ, thỉnh một gia hỏa gọi là Đường gia cùng hắn đánh nhau (vung bột phấn vào nhau) không nghĩ đến hai người bất phân thắng bại, Tam Hoàng phi nghĩ đến nguyện vọng xuất cung sụp đổ, thực sinh khí.”
“Lúc xxx, sau khi Tam Hoàng phi dùng xong điểm tâm, đột nhiên cười ha hả, ta tưởng rằng hắn thất tâm phong, sau lại chứng minh không có, ân, cho dù tất cả mọi người đều thất tâm phong, Tam Hoàng phi cũng sẽ không, sau khi ăn xong cao hứng vô cùng đi tìm Đường gia, hai người vừa thấy mặt liền đấu võ, kế tiếp không biết vì sao lại sáp lại gần nhau, nói chuyện, nội dung không dám nghe. Chỉ biết sau khi hai người nói xong, thì cười ha ha lên. Nguyên lai, Đường gia đã sớm hợp ý Tể tướng trẻ tuổi nhất của chúng ta Triều Tần Phong, (vì Tể tướng Tần Phong mặc niệm) vì thế, nội viện hoàng cung nhiều thêm một ác ma. Buổi sáng Hoàng Thượng vốn tốt hơn một chút, vừa nghe đến Tam Hoàng Phi cùng Đường gia cấu kết làm việc xấu, liền tức giận ngất đi.”
“Lúc xxx, Tam Hoàng Phi cùng Đường gia xông ra khỏi hoàng cung, Thúy Chu theo sát phía sau, không thể lạc a! Hạnh phúc sau này của ta cùng Tiểu Lí Tử đều phải dựa vào Tam Hoàng Phi, ai ngờ Tam Hoàng Phi không phải đào tẩu, mà là cùng với Đường gia tới phủ Tế tướng, ta không bay vào, Tam Hoàng Phi còn cố ý túm áo ta bay vào, nguyên lai là giúp Tể tướng cùng Đường gia hợp hoan, nhưng Tam Hoàng Phi nói hắn chỉ đến xem náo nhiệt. Đầu tiên là chúng ta vọt vào phòng ngủ của Tể tướng, sau đó thì có chút điểm không hợp với thiếu nhi ta..... Ta rốt cục gặp phải một màn khủng bố nhất trên giới này, ta không ngờ đến là..... Đường gia mạnh mẽ như vậy cư nhiên là phía dưới. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng ta biết. Cũng chỉ là kinh nghiệm thôi. Ta hỏi Tam Hoàng Phi, Tam Hoàng Phi vẫn không trả lời ta. Ta bồi Tam Hoàng Phi đợi ngoài cửa sổ một hồi lâu, chân đều cóng đến tê rần, Tam Hoàng Phi mới sâu kín quay lại nói với ta: ‘Đây là tình yêu, ngươi thì biết gì.’ Ân? Hình như ta thực không hiểu, nhưng ta thích Tiểu Lí Tử, ta biết, Tam Hoàng Phi cũng biết, đêm đó ta lại thấy Tiểu Lí Tử trần truồng nằm ở trong phòng ta, ta thật cao hứng. Ân, Tam Hoàng tử ngươi ngày mai trở về, có chút sớm, ta sợ Tam Hoàng Phi không để cho ta thấy Tiểu Lí Tử. Ta còn muốn ăn Tiểu Lí Tử.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]