“A?” Dương Phi Lăng vô tội nháy mắt mấy cái.
“Ta nói, Vương tử, ta đây không phải tự bảo vệ mình sao?” Dương Phi Lăng không sợ chết nói.
“Hừ!” Ngạch Nhật Khách dùng tay ấn lên chiếc cổ mảnh khảnh của Dương Phi Lăng, trong mắt tràn đầy sát ý.
Không ổn, Dương Phi Lăng vội vàng nói: “Người đừng giận, ta có giải dược! Bất quá chúng ta đàm điều kiện đã!”
Ngạch Nhật Khách tăng thêm lực nơi tay, vẻ mặt đầy khủng bố: “Không sợ, giết ngươi, ta tìm Lạc Nhật đòi giải dược.”
Dương Phi Lăng luống cuống, hắn liều mạng hít thở nói: “Không..... Dược này..... Giải dược..... Chỉ..... Chỉ mình ta có.....”
Rầm!
Dương Phi Lăng trừng lớn mắt nhìn thân thể khổng lồ Ngạch Nhật Khách ngã xuống, nhất thời không phản ứng lại.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt vạn năm không đổi, băng lãnh mà lại mê người của Minh Kính.
Từ trước đến nay chưa từng mong đợi gặp Minh Kính đến như vậy, Dương Phi Lăng kích động không thôi, kích động đến toàn thân phát run. Nói cũng nói không được.
“Minh Kính..... Ngươi..... Ngươi sao lại ở đây?”
Không ổn a! Vốn tưởng uy độc Ngạch Nhật Khách, sau đó lại đàm điều kiện, bản thân còn nghĩ biện pháp thoát thân nữa. Không ngờ đến, nửa đường nhảy ra một tên Minh Kính! Hơn nữa, còn đúng lúc mình toàn thân trần như nhộng, thiếu chút nữa bị người ta thượng. Dương giáo chủ hắn cũng chưa quên lúc trước mình là từ tay ai trốn ra.
Minh Kính không có trả lời, ánh mắt y toàn bộ tập trung tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/2325939/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.