Tại Nam dịch quán, Chu Chí bởi vì mất máu quá nhiều chống đỡ không nổi ngất đi mới vừa tỉnh lại, trong đầu lại nhảy ra tình cảnh trước đó đã phátsinh, cả người hắn liền bật dậy từ trên giường quay cuồng ngã xuống. Thị nữ ngồi bên cạnh trông chừng hắn đang buồn ngủ, thình lình bị giật mình tỉnh lại, thấy hắn té ngã trên đất, cuống quýt tiến lên nâng dậy.
Khi Chu Chí ngã xuống, chỗ vết thương trên người bị tác động, hắn cố nhịnđau sở, giãy giụa đứng dậy, hỏi: “Từ đại nhân đâu, Từ đại nhân đã tớichưa?”
Thị nữ mờ mịt khẽ lắc đầu. Chu chí lo lắng đẩy tay nàng ra, bước đi loạngchoạng hướng ra cửa, cùng lúc bên ngoài cửa đột nhiên có một trận tiếngbước chân dồn dập, cửa bị người đẩy mạnh ra. Chu Chí chăm chú nhìn ra,thấy người vừa xuất hiện trước mắt, chính là người mà suốt mấy ngày quahắn cố gắng chống đỡ, khổ sở mọi bề để được gặp – Từ Nhược Lân, toànthân buông lỏng, cả người hắn liền quỳ xuống đất, run giọng nói: “Đạigia! Ta… Ta đã phụ sự giao phó của người!”
Từ Nhược Lân bước đến bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Nàng đã xảy ra chuyện sao?”
Sắc mặt Chu Chí tái nhợt, gật đầu. Không đợi Từ Nhược Lân mở lại miệng, hắn lập tức nói: “Lần trước sau khi đại gia tách ra, đoàn người chúng tacũng về tới đất tổ Vũ Định, sau khi lo liệu hậu sự Nhị gia hoàn tất, thì cách cuối năm cũng không còn nhiêu ngày…”
Lúc ấy Từ Bang Hanh nóng vội, muốn chọn tuyến đường đường bộ Thanh Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lau-xuan/3237995/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.