Mỗi người mang vẻ đẹp khác nhau.
An Vy hiền dịu, xinh gái, rất quyến rũ.
Kinen là hoàng tử nụ cười …mỗi lần Kinen cười là cướp đi trái tim của bao cô gái (biết không hả…sao cứ cười mãi thế …An Nhược đang ao ước dưới kìa ^_^)
Vương Hàn Phong đẹp trai nhưng quá lạnh lùng…cái lạnh mang màu sắc của chết chóc…( quả là một kẻ rất nhẫn tâm) .
Kid-mang bộ quần áo hàng hiệu màu trắng…quá nổi trội trước cả một lớp học mang màu xanh của bộ đồng phục.
Hắn rất kiêu ngạo…chẳng hề để ý đến bất cứ ai , những ánh mắt hình trái tim của bao học sinh nữ đều bị hắn nguýt ngang…-toàn là một lũ gái hám trai, trong mắt hắn bọn con gái tiếp cận hắn chỉ vì tiền thế nên chưa bao giờ hắn để ý đến con gái cũng như chưa có tình cảm với ai.
Đảo mắt quanh lớp một vòng, con ngươi đen toát lên khí lạnh -1000 độ của hắn chợt nhìn một người con gái đang yên lặng đọc sách dưới kia. Cô gái đó là Ngọc Khả Nhi.
Nó làm hắn ngạc nhiên, chưa bao giờ Kid thấy một cô gái có sự hiện diện của mình lại không để ý…điều đó khiến hắn nhìn nó không chớp…lần đầu tiên hắn nhìn một người con gái được lâu như vậy. Bình thường…dù có đẹp đến đâu hay tiên nữ giáng trần đi chăng nữa, được hắn liếc mắt mà bĩu môi một chút là vinh dự rồi…
Thế là nó không thèm nhìn ai nhưng đã có hai ánh mắt nhìn nó nãy giờ.
Ánh mắt đều lạnh như tảng băng…khí lạnh truyền đến nó…bất giác nó run người…và phải từ bỏ quyển sách để nhìn lên.
‘’Gì vậy’’
Một câu hỏi lớn bỗng hiện lên to đùng trên đôi mắt ngơ ngác như con nai vàng của nó.
Hàng loạt ánh mắt đang nhìn nó. Giờ không chỉ riêng Hàn Phong và Kid đâu (ai bảo 2 kẻ kia nhìn nó làm gì để cả lớp cũng phải hướng mắt tới nó…khổ cho nó qua @
[email protected])…mặt mình có nhọ à.
Nó chỉ vào mặt mà nhìn An Nhược ngồi trên nó những 2 bàn, nhỏ cũng đang nhìn nó chằm chằm.
‘’Mặt mình làm sao à…có nhọ à’’
‘’No…no’’
Nhỏ lắc đầu , khuôn mặt chẳng vui chẳng buồn…rất bình thường.
‘’Thế mà tưởng gì…’’
Nó thở dài một tiếng rồi lại dán mắt vào cuốn sách đang đọc dở.
Việc làm của nó khiến ai đó phải nhíu mày…Kid or Hàn Phong zậy ?!
Bản thắng kiêu ngạo và hiếu thắng, quyết tâm chinh phục những thứ đang tò mò, Kid chẳng nói chẳng rằng…hướng về chiếc bàn cuối lớp mà bước chân đi.
Vương Hàn Phong thấy vậy, lòng cũng tức lên…đi theo Kid.
‘’Tôi ngồi đây được chứ!’
‘’Anh sẽ ngồi đây !’’
Hai giọng nói, hai ánh mắt lạnh lùng nhìn nó mà cất lên…cùng một lúc.
Khả Nghi đang đọc sách hay mà bị làm phiền…tính nóng nổi lên.
‘’Tôi không thích ai ngồi đây…phiền ai đó tìm chỗ khác’’
Nó cũng không kém…ánh mắt vẫn dán vào quyển sách…giọng nói rất lãnh đạm.
‘’Vương Ngọc Khả Nhi’’
Vương Hàn Phong bực mình quát nó…nhưng chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai nó mà thôi.
‘’Vương Ngọc Khả Nhi…đừng làm anh tức lên …anh sẽ ngồi đây…cho dù em cho hay không…mà không cần em phải cho…’’
‘’Không được’’
Vương Hàn Phong định ngồi xuống thì Kid ngăn cản …bàn tay của Kid cố giữ chặt tay áo hắn, nhất quyết không cho hắn ngồi cạnh Khả Nhi.
‘’Tôi sẽ ngồi chỗ đó!’’
Kid không vừa, ánh mắt sắc lạnh đầy kiêu ngạo nhìn Hàn Phong…còn hắn chẳng muốn nhìn Kid- thằng kia, không liên quan đến mày…biến !
Vẻ khinh thường, Vương Hàn Phong nhìn nó…cái nhìn không cảm xúc.
‘’Buông tay ra…là cái thá gì mà cản ta’’
Liếc mắt nhìn Kid…Hàn Phong ra lệnh.
Hai ánh mắt lạnh bắt gặp nhau…như khiêu chiến…chẳng ai chịu thua-tôi cứ giữ đấy…xem làm được gì nhau nào.
Cô giáo và học sinh nhìn nhau , sợ hãi…lắc đầu …và bó tay.
‘’Thôi đi’’
‘’Hai người làm mất hứng đọc sách của tôi rồi đó!’’
Ngọc Khả Nhi bực bội vứt ngang quyển sách trước mặt hai người…vẫn cái giọng chẳng quan tâm.
‘’Không ai được ngồi đây’’
‘’Không được’’
Hàn Phong và Kid cùng hét lên đồng loạt (rất ăn ý).
‘’Sao không…tôi không cho’’
‘’Được rồi, nếu giữa anh và hắn…để cho một người được ngồi bàn này, em chọn ai’’
Hàn Phong vẻ nhún nhường…bởi anh không thích lôi co giữa em gái …bởi anh cũng tin tưởng là Ngọc Khả Nhi sẽ chọn anh thay vì cái kẻ lạ mặc bộ đồ trắng toát như đồ khùng kia.
‘’Áo trắng có thể ngồi’’
Ngọc Khả Nhi dửng dưng, chẳng một giây suy nghĩ đáp luôn.
Sự hả hê trong ánh mắt Vương Hàn Phong đang nhìn Kid biến mất… Mặt hắn đơ ra…như không biết điều gì…
Sự tức giận kéo đến…nó thấy được đôi mắt hắn đang đỏ ngầu.
‘’Vương Ngọc Khả Nhi…hừ…’’
Chẳng biết nói gì, hắn quay mặt đi…như để kiềm chế cơn thịnh nộ…để không phải tát nó như hôm qua.
Hắn đi thẳng đến chỗ An Vy đang ngồi trên An Nhược ( Kinen ngồi bên An Nhược vì nghe An Vy bảo …nặng nề ngồi xuống trước bao ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp.
An Vy lòng vui mừng khôn kể…nhưng không dám cười, cô cố lấy vẻ mặt lo lắng nhìn Hàn Phong.
‘’Anh không sao chứ’’
…
...
Dù Hàn Phong không thèm nhìn hay đáp lại cô nhưng ánh mắt An Vy hiện rõ vẻ đắc chí.
‘’Cảm ơn đã cho tôi ngồi đây’’
Kid nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh Khả Nhi…miệng cất lời cảm ơn như một kẻ lịch sự.
Nó không để ý đến lời cảm ơn kia…lúc nãy vì quá ghét Hàn Phong nên mới bắt buộc cho tên này ngồi chứ thực ra…nó chỉ muốn ngồi một mình.
‘’Bạn tên gì nhỉ’
’
…
‘’Bạn…’’
…
‘’Muốn ngồi yên thì im lặng đi’’