Con nhỏ bạn thấy nó ngồi hờ
hững một mình bên góc vườn sau trường, lo lắng hét nó.
‘’Mày làm gì mà nhìn trời đất
thở dài vậy’’
Cô bé đưa bàn tay mềm mại
vuốt nhẹ lên trán xem nó có bị làm sao không.
Nó cũng không thèm động đậy ,
ngồi và thở dài.
‘’Tao không thèm chơi mày
nữa, bạn bè có gì thì chia sẻ đi!’’
‘’Tao…’’
Khả Nhi ngập ngừng , nó cũng
muốn nói ra điều mà trong lòng đang trăn trở
với đứa bạn thân từ nhỏ đến giờ -Khúc An Nhược lắm nhưng miệng không cất
nổi nên lời , chỉ lắc đầu trầm ngâm.
‘’Có gì thì mày nói đi , đừng
làm tao sợ’’
An Nhược lúc nào cũng lo lắng
cho nó. Cô có đôi mắt to, ánh mắt thánh thiện vô nhường , đẹp gần bằng nó.Từ
khi Hàn Phong đi , chỉ có cô làm nó cười thôi.
‘’Tao nhớ anh…một tuần nữa ,
anh sẽ về, nhưng…’’- Ánh mắt thơ thẫn của nó
nhìn xa xăm.
‘’Haizz’’
Nhìn thấy Ngọc Khả Nhi than
thở , cô cũng xót xa. Nhớ anh- cái từ này cô đã nghe quá nhiều lần đến thân
thuộc , cô biết nó nhớ anh da diết.
‘’6 năm chờ đợi , còn tuần
nữa là gặp lại , mày không đợi được hả ?’’
‘’Không được, sao một tuần
nữa mà thấy lâu hơn cả 6 năm.’’
Nó xoay người nhìn An Nhược ,
nước mắt long lanh.
‘’Thôi …một tuần qua nhanh mà
, ráng chờ đi , ngủ một giấc là anh mày về liền hà’’
‘’Ừm…’’
Cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc tơ dài của nó đem theo hương hoa thơm ngát , khiến hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-kha-nhi-em-la-cua-anh/48522/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.