Tôi ở núi Trúc Sơn đến nay đã được hai ngày, các ni cô đều rất tốt bụng và ân cần, họ kiên nhẫn dạy bảo tôi đến nơi đến chốn. Khi còn ở Bắc triều tôi không phải động chân động tay vì mọi thứ đã có Tiểu Tuyết lo nhưng hiện tại tôi phải lo liệu mọi thứ. Ngay cả việc giặt quần áo, tôi để hết vào một cái chậu rồi cầm cây gậy ra suối giặt. Mới chỉ có hai ngày mà bàn tay đã chai sần và đen nhẻm đi. Nếu cha mà thấy bộ dạng tôi lúc này chắc chắn sẽ không nhận ra con gái.
Buổi sáng tụng kinh cùng các ni cô, tôi ngồi khoanh chân, hai tay chắp vào nhau. Quyển kinh được đúc thành một nghìn trang, mực chữ đen, màu sách đã ngả màu vàng. Một vài chỗ hoen ố nhìn cũ kĩ lạ thường. Khi không phải tụng kinh tôi liền lấy giấy và bút ra để viết thư cho gia đình. Vậy mà mỗi lần đặt bút mặc cho trong đầu có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc viết xong, lúc đọc lại liền thấy nội dung bức thư viết rất lủng củng bởi vậy đến nay tôi vẫn chưa thể gửi một bức thư nào đi.
Đang cặm cụi viết thì ni cô bước vào, bà nói với tôi:"Đàm Nhi, có người tìm con." Tôi ngạc nhiên, liệu có phải là tin tức từ cha không? Vì vậy tôi đặt bút xuống, theo ni cô ra ngoài.
Ở đó tôi thấy bóng dáng của Ngọc Đàn, không phải cha mà là muội muội. Kể từ lúc đi, tôi chưa kịp nói lời từ biệt với Ngọc Đàn, không biết muội muội có giận tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-dam-hoang-hau/1785670/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.