Ngày hôm sau khi cha vẫn chưa tỉnh dậy thì Lưu công công đã tới phủ, ông ta giao cho mẹ thánh chỉ rồi lắc đầu nói với bà:"Vương phu nhân, từ trước tới nay lão nô là người hiểu chuyện không phận sự của ai nhưng bây giờ lão nô phải khuyên phu nhân một câu. Xin phu nhân và tể tướng đừng cố chống cự nữa bởi vì hoàng hậu đã quyết, hoàng thượng cũng phải bó tay."
Lưu công công vừa dứt lời, gương mặt của mẹ liền trở nên tái mét, xanh sao, tôi vội vàng chạy tới đỡ bà. Thấy tôi, ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng thầm đánh giá từ trên xuống dưới.
"Bây giờ lão nô đã hiểu vì sao thái tử chỉ để mắt tới đại tiểu thư rồi."
Tôi định nói thì bị mẹ cản lại, bà lắc đầu với tôi, đợi Lưu công công đã rời khỏi, đôi bàn tay của bà càng nắm chặt lấy tôi hơn. Giống như việc bà sắp mất đi tôi vậy?
"Đàm Nhi, con yên tâm, ta và cha con nhất định sẽ không để con trở thành thái tử phi."
Tôi biết bà đang nói dối bởi toàn bộ nét mặt bình tĩnh, tự tin bà thể hiện ra đều là đóng kịch. Ngay cả cha là tể tướng cũng không thể ngăn nổi hoàng hậu vậy tôi còn lý do gì để tin vào lời bà nói đây? Tôi không hiểu tại sao vẫn cứ là tôi, từ nhỏ đã bị một lão sư phán sau này sẽ không được sống yên ổn nếu không sống ở núi Trúc Sơn. Bây giờ lớn hơn chút thì bị đẩy vào Đông Cung trở thành thái tử phi.
"Tỷ tỷ, biểu ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-dam-hoang-hau/1785658/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.