Chương trước
Chương sau
Tôi bị phạt và hình phạt chính là chép vào giấy một trăm lần công - dung - ngôn - hạnh của bất kì một người phụ nữ nào. Mỗi một từ như thế đã phải giăng ra sáu trang giấy để giải nghĩa. Pha mực, tôi chán nản thở dài, ko buồn động bút.
" Để muội chép giúp tỷ nhé. Đằng nào lỗi cũng do muội một phần." Ngọc Đàn xuất hiện như một vị cứu tinh, muội muội ko ngại chép cho tôi hẳn hai mươi lần trong một ngày. Điều mà trước đây tôi chưa từng thấy ở Ngọc Đàn. Và ngay cả nô tì thân cận như Tiểu Tuyết chưa chắc đã chịu sắn tay áo giúp tôi.
" Nhớ hồi nhỏ hai tỷ muội thường tranh chấp rất nhiều thứ nhưng sau đó lại làm hoà nhanh chóng. Ngọc Đàn à! có muội làm em gái cũng thật tốt."
Tôi hạnh phúc bẹo má Ngọc Đàn, gương mặt muội muội phúc hậu giống mẹ, thông minh giống cha. Chỉ riêng hai cái má bánh bao từ trên trời rơi xuống là khác biệt nhất. Cũng vì núng núng như bánh bao mà mỗi khi đói tôi thường tìm Ngọc Đàn để bẹo má hay thấm chí là cắn.
Chép xong hai mươi lần nữa, mắt díu hết vào nhau, cách tốt nhất để giải quyết cơn buồn ngủ chính là đi ngủ ngay lập tức. Tôi đứng dậy, lọ mò trở về phòng. Lúc chuẩn bị bước vào phòng, một bóng đen bất ngờ lướt qua khiến tôi giật mình tỉnh ngủ. Tôi toan hét lên thì bị gã nhanh tay đánh ngất.
Sau đó tôi đã bị đưa tới hoàng cung nằm chệm chễ trên giường của thái tử Dương Kinh Thiên. Mà tối hôm đó, hắn bị hạ xuân dược, được đà lấn tới, hắn cưỡng bức và cướp đi lần đầu tiên của tôi.
Sáng hôm sau tôi là người tỉnh dậy đầu tiên, ban đầu phát hiện cơ thể ko mảnh vải che thân lại cùng người đàn ông lạ mặt trần như nhộng nằm chung giường, tôi căn bản là vô cùng sốc và hoảng sợ tột độ. Cộng thêm việc khắp người đau nhức, mệt mỏi, trên người in hằn biết bao dấu yêu đếm ko xuể càng khiến tôi hoảng loạn bấy nhiêu.
Định hình lại mấy phút tôi bắt đầu an ủi bản thân, lúi húi mặc trang phục sau đó chuồn thẳng. Bước ra ngoài tôi nhận ra mình đang ở trong hoàng cung và người nằm trên giường kia ko ai khác ngoài vị thái tử sắp được truyền ngôi Dương Kinh Thiên.
Lúc chuẩn bị ra ngoài cung, tôi bị cha bắt gặp, ông ấy ngay lập tức gọi và hỏi tôi: " Sáng ra ko ở trong phủ chép phạt mà chạy tới đây làm gì? " Có vẻ như ông ko biết chuyện tôi mất tích nhưng như thế cũng tốt, càng đỡ rước thêm rắc rối.
" Công chúa gọi con tới nhưng công chúa bất ngờ có việc bận nên hẹn con hôm khác ạ." Tôi và công chúa Văn Kỳ chơi khá thân từ nhỏ vậy nên hoàng thượng cho phép tôi được ra vào hoàng cung tự do để chơi cùng công chúa mỗi khi nàng buồn.
" Ừ, con về cẩn thận."
" Vâng thưa cha."
Tôi về tới phủ, đã thấy Ngọc Đàn với hai mắt đen như gấu trúc cùng với bộ dạng nhếch nhác đứng ở ngoài. Thấy tôi, muội muội vội vàng chạy tới tra hỏi: " Rốt cuộc tỷ đã đi đâu vậy hả? Làm muội lo chết đi được."
Được muội muội quan tâm thì còn gì sướng bằng tôi ôm chầm lấy Ngọc Đàn và kể hết mọi chuyện vì tôi ko thể để bí mật sống quá một ngày.
" Thật hả trời? Hắn dám làm thế với tỷ sao? " Ngọc Đàn bức xúc bật khóc thay cho tôi, Dường như tình tỷ muội lại cao thêm một bậc.
Đợi Dương Kinh Thiên dậy thì trời cũng đã quá trưa, hắn mệt mỏi ôm đầu, quả nhiên danh xưng " xuân dược mạnh nhất " đúng là danh bất hư truyền. Tác dụng phụ của nó vẫn còn đọng lại và chưa hết hẳn.
" Nữ nhi đêm qua đâu rồi? " Hắn mò mẫn tìm tôi nhưng căn bản tôi đã cao chạy xa bay. Bỗng nhiên hắn phát hiện thứ gì đó lấp lánh phía dưới ga đệm. Lật chăn lên, hắn tìm thấy một miếng ngọc bội trạm sổ tinh xảo, phía dưới đáy còn có dấu do đích thân hoàng thượng in. Ngoài ra dấu vết máu đỏ thẫm sừng sững ở giữa khiến hắn nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.