Sáng, Du Cẩm Ngọc mơ hồ tỉnh dậy trên giường. Cậu chưa thể lấy lại tỉnh táo nhưng cơ thể vẫn có thể cảm nhận sự đau nhức phi thường. Cả eo và lưng như sắp vỡ ra. Da thịt khắp cơ thể đều đau xót, đặc biệt là chỗ đau giữa hai chân.
Cậu mở mắt ra và nhìn xung quanh, mất một lúc mới lấy lại được thần trí và nhận ra bản thân đang ở nơi nào.
Trên ngực cậu là vòng tay quen thuộc khoát lên, lưng dán sát vào một cơ thể trần trụi và săn chắc của một người đàn ông. Hơi thở nóng bỏng của hắn không ngừng phà vào cổ cậu.
Du Cẩm Ngọc rùng mình, hay nói đúng hơn là cậu thấy hoảng loạn và sợ hãi. Từng ký ức của đêm qua tràn vào đầu cậu, sự đau đớn khi nhận ra bản thân đã bị cưỡng bức, nhục nhã khi nhận ra bản thân thâm chí còn sa ngã vào thứ khoái cảm xa lạ.
Nhưng hơn tất thảy vẫn là cảm giác tuyệt vọng. Đêm qua, có thể do quá choáng ngợp nên cậu không đủ tỉnh táo để chống cự quyết liệt hơn. Có lẽ do cậu quá nhu nhược nên mọi chuyện mới đi đến bước đường này.
Nhưng khi nhớ lại vẻ mặt say rượu của Du Hàm, giọng nói khản đặc luôn thì thầm lời yêu thương, cơ thể đổ mồ hôi liên tục lay động, đôi môi mấp máy lượn lờ khắp da thịt cùng bàn tay luôn ôm chặt lấy cậu.
Du Cẩm Ngọc cảm thấy đó là những thứ đã thôi miên cậu.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã chậm rãi rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3598603/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.