Chương trước
Chương sau
Đến khi Du Cẩm Ngọc tỉnh lại thì trời đã sụp tối, Du Thanh như lời hứa vẫn ngồi ở đầu giường bồi cậu.

Thiếu niên thắc mắc không biết hắn đã thức chờ cậu bao lâu, nhưng đó dường như không phải là điều duy nhất.

Ở cùng nhau lâu như vậy, Du Cẩm Ngọc tự tin rằng cậu có thể thấu hiểu và nhận biết được tâm trạng của các anh trai một cách chính xác vô cùng.

Cậu mơ hồ nhận ra trạng thái của Du Thanh đang ổn nhưng cũng không biết nguyên nhân do đâu, tuy cậu có chút tò mò nhưng vẫn không đến mức quá để ý, vì vậy cũng không hỏi nam nhân

Du Thanh thấy cậu dậy thì đo lại nhiệt độ cho cậu lần nữa. Cơn sốt đã hết, nhưng vì để yên tâm hơn, Du Cẩm Ngọc vẫn bị nam nhân nhét trong bộ áo ngủ bằng lông dày cộm.

Trong phòng có máy sưởi bật lên nên cậu thậm chí còn thấy có chút nóng, nhưng Du Cẩm Ngọc không cởi ra hay thấy khó chịu, cậu biết đây là sự quan tâm của anh ba dành cho mình nên đón nhận nó với sự hạnh phúc dâng lên trong lòng.

Khi được dẫn xuống nhà dùng bữa tối, Du Nhẫn Phong mấy ngày nay biến mất đã trở lại, trên cổ hắn vẫn còn khăn quàng bằng len và đội mũ ấm áp.

Người đàn ông to lớn vừa thấy cậu liền hóa thành chú cún bự, lao thẳng về phía cậu rồi ôm chầm lấy.

Thiếu niên có chút lảo đảo sau đó lại bị ôm chặt cứng nên vững vàng được bao lấy trong cái ôm của nam nhân.

"Anh hai." Du Cẩm Ngọc ôm lại hắn, hai tay không biết làm gì nên vỗ vỗ lên lưng hắn như dỗ con nít.

"Nghe bảo em bị bệnh hả, có sao không?" Du Nhẫn Phong buông cậu ra, đem trán kề trán để đo nhiệt độ cho thiếu niên.

Tiểu mỹ nhân để mặc hắn kiểm tra cơ thể mình, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu.

Anh cả cũng từ trên lầu đi xuống, điệu bộ còn như vừa đi làm về, áo sơ mi cài nút chỉnh tề, cả kính mắt còn chưa kịp tháo xuống.

Cả gia đình hơn tháng rồi mới đầy đủ người như thế này. Du Cẩm Ngọc bị không khí ấm áp này làm cho vui vẻ, ngồi trên ghế đong đưa chân.

Ngồi cạnh ba anh trai vui thì rất vui nhưng áp lực thì cũng rất áp lực. Vì cả ba người đàn ông đều thi nhau gắp đồ ăn bỏ vào chén của cậu.

Du Cẩm Ngọc nhìn chén của mình sắp bị đắp thành một ngọn núi nhỏ thì có chút buồn cười.

"Đừng gắp nữa, ăn không có hết đâu."

Anh cả có chút khựng lại, sau đó đặt đũa xuống ho khan sau khi nhận ra hành động trẻ con của mình.

Anh hai thì vẫn cười cười, gắp nốt miếng thịt vào chén Du Cẩm Ngọc rồi mới buông tay.

Anh ba thì phô trương hơn chút, vẻ mặt hiện rõ sự tiếc nuối, sau đó mới miễn cưỡng dừng lại.

Suốt bữa ăn Du Cẩm Ngọc cứ cười ngẩn ngơ, mấy lần còn bị anh trai véo má kéo cậu tỉnh khỏi giấc mộng.

Thiếu niên dùng xong bữa cơm, thoải mái dựa trên ghế, bầu không khí xung quanh đều nở ra mấy bông hoa nhỏ lấp lánh.

Nhưng những bông hoa nhỏ lập tức héo xuống khi nhìn thấy chén nước thuốc quen thuộc được đem ra.

"Vẫn phải uống ạ?" Du Cẩm Ngọc xụ mặt, nhìn thấy nó là niềm vui đã vơi đi phân nửa.

Du Hàm biết cậu không thích, nhưng thuốc này không thể không uống, vì vậy đành xoa đầu Du Cẩm Ngọc để an ủi, giọng dỗ dành hơn, "Ngoan, uống hết tháng này là được rồi."

"Thuốc này rốt cuộc là gì thế?" Du Cẩm Ngọc hỏi vu vơ, nhưng thấy không ai đáp lại, đành ngoan ngoãn uống thuốc.

Uống cả tháng rồi nên cũng quen, xong còn được Du Thanh nhét vào miệng viên kẹo hoa hồng thơm ngọt khiến tâm trạng Du Cẩm Ngọc tốt lên rất nhiều.

Sau khi uống xong, bọn họ đi ra phòng khác ngồi xem phim.

Cả bốn quây quần bên nhau, bầu không khí gia đình ấm cúng và hạnh phúc.

Du Cẩm Ngọc ngoan ngoãn gối đầu trên đùi Du Hàm, há miệng ăn nho Du Thanh đút, hạnh phúc đến cong đuôi mắt.

Du Nhẫn Phong từ trên tầng đi xuống, trên tay cầm theo hộp quà.

Du Cẩm Ngọc vừa nhìn thấy thì mắt lấp lánh ngồi bật dậy.

Du Nhẫn Phong cũng rất vui, cười rồi xoa đầu cậu, đặt hộp quà vào tay thiếu niên.

"Quà cho em."

"Em cảm ơn!"

Thiếu niên cười đến tít mắt, cầm hộp quà lên ngắm nghía thật kỹ.

"Mở ra đi." Du Nhẫn Phong ngồi xuống cạnh Du Cẩm Ngọc , ánh mắt ôn hòa, vô cùng thâm tình nhìn cậu.

Du Cẩm Ngọc gật gù, nhẹ nhàng tháo chiếc nơ trên hộp quà xuống rồi đặt lên bàn, khoảnh khắc nắp hộp quà được mở lên, tiểu mỹ nhân hào hứng mà nhìn chằm chằm nó.

Trong hộp là một con búp bê bằng vải được may bằng thủ công rất tinh xảo, nằm gọn trong những miếng xốp hình trái tim vô cùng đáng yêu.

"Dễ thương quá!" Du Cẩm Ngọc vui vẻ cầm con búp bê lên ngắm nghía, đưa hộp quà lại cho Du Nhẫn Phong giữ.

Con búp bê được may thủ công, từng mũi đều kỹ lưỡng và tinh xảo đến hoàn mỹ. Ngoại hình của con búp bê này được may giống với Du Cẩm Ngọc đến chính phần.

Cậu nghĩ nó được may dựa theo ngoại hình của cậu, vì vậy quay sang hỏi Du Nhẫn Phong để xác nhận.

"Là em đó. Đương nhiên nó không dễ thương bằng Tiểu Ngọc của chúng ta." Du Nhẫn Phong vuốt ve gò má của thiếu niên, nếu không phải hiện tại ở đây còn hai cái bóng đèn sáng hơn ánh mặt trời, hắn đã hung hăng đè thiếu niên xuống ghế âu yếm một trận.

"Cảm ơn anh nha." Du Cẩm Ngọc vui vẻ ôm chầm lấy Du Nhẫn Phong. Không biết hôm nay vì sao lại có nhiều chuyện vui như vậy, kể cả cơn ác mộng kia cũng thực sự bị cậu ném ra sau đầu.

Du Hàm nhẹ giọng nhắc nhở, "Ngồi đàng hoàng, cẩn thận té."

"Dạ." Du Cẩm Ngọc ngoan ngoãn ngồi lại ghế, miệng vẫn nhếch lên.

Khi trời đã tối muộn, thiếu niên nằm trên sô pha xem phim đến ngủ gật, tay vẫn ôm chặt lấy con búp bê mới.

Thấy cậu đã ngủ say, Du Nhẫn Phong vuốt ve gò má của thiếu niên, lúc này mới lên tiếng, "Mơ thấy ác mộng đến mức sốt cao?"

"Ừ." Du Thanh lộ ra vẻ mặt mệt mỏi ngồi dựa vào ghế. Ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà.

"Thuốc này thật sự không có tác dụng phụ sao?" Du Thanh hỏi, cũng không xác định là hỏi ai trong số hai người kia, vì thuốc là do Du Nhẫn Phong đề nghị, Du Hàm là người tìm.

"Theo bác sĩ nói là không có, anh cũng đã xem và thử nghiệm rồi." Du Hàm không lạnh không nhạt lên tiếng.

"Ngoài các biểu hiện bình thường của đầu thai kì, thì chán nản, ngủ không ngon và thường xuyên gặp ác mộng là tác dụng rõ nhất mà có thể quan sát được. "

"Hay là ngưng đi." Du Thanh thở dài, đây là kết quả cuối cùng mà hắn có thể nghĩ ra.

"Không được. Đứa bé dùng thuốc mới có thể có được, muốn duy trì ít nhất phải dùng thuốc trong ba tháng đầu." người anh cả bình thường cứng nhắc bao nhiêu, hiếm khi lộ ra sự bất lực, đáy mắt rũ xuống nhìn sườn mặt ngây ngô của em trai út.

Du Hàm nhẹ nhàng xoa tóc cậu, từng đầu ngón tay đều được mái tóc mềm mại của thiếu niên cọ qua, như cọ xát vào cả tâm can hắn, tâm trạng người đàn ông lúc này mới nhẹ nhàng hơn một chút.

"Ưm..." Du Cẩm Ngọc lúc này đột nhiên trở mình, tâm tình ba người đàn ông giật tít, thấy cậu chỉ chép miệng vài cái sau đó ngủ say, hơi thở vẫn trầm ổn như cũ thì khẽ thở phào.

"Để tôi đưa em ấy lên phòng ngủ." Du Nhẫn Phong đứng lên, đi tới bế Du Cẩm Ngọc lên phòng.

Khi được đặt xuống chiếc giường mềm mại, Du Cẩm Ngọc theo thói quen mà dang rộng tay chân, ôm lấy gối ôm bên cạnh, nhưng vô tình lại ôm được cơ thể vạm vỡ của một người đàn ông khác.

"Ơ..." Du Cẩm Ngọc mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai không hề có góc chết của Du Nhẫn Phong.

"Anh hai..." thiếu niên mơ hồ gọi.

"Không ngủ đi, dậy làm gì." Du Nhẫn Phong giọng vẫn trầm ổn như mọi khi, thân thiết cọ mũi mình lên chóp mũi của tiểu mỹ nhân thể hiện thân mật.

"Anh... Tay của anh..." thiếu niên dùng giọng mũi nói khẽ, nghe qua còn kèm theo cả tiếng khóc nhỏ.

"À, sờ một chút." Du Nhẫn Phong không chút xấu hổ đáp lại.

Hắn nằm cạnh Du Cẩm Ngọc, mặt đối mặt với thiếu niên, nhưng tay lại đem quần cậu lột xuống để sang một bên, ngón tay khẽ mân mê đóa hoa bí ẩn giữa hai chân cậu.

Địa phương riêng tư bị chạm vào khiến Du Cẩm Ngọc hít nhẹ một tiếng, khoái cảm mơ hồ sinh ra theo từng cú chạm của nam nhân.

"Ư... Đừng, muốn ngủ." Du Cẩm Ngọc rên rỉ khi cảm nhận được ngón tay của người đàn ông đang tiến vào trong cơ thể mình.

Du Nhẫn Phong cười cười, không nói gì mà chỉ hôn lên mí mắt cậu, ngón tay vẫn chậm rãi tách hai vách thịt mềm của thiếu niên ra mà chen vào.

Nữ huyệt non mềm đã sớm quen với sự đụng chạm, chỉ vừa kích thích một chút nước dâm đã rỉ ra dính nhớp cả bàn tay hắn.

"Hức..." ngón tay của nam nhân đút vào, quen thuộc mà cào móc lên điểm dâm sâu bên trong của thiếu niên, khiến cậu không nhịn được thút thít khẽ.

Hai chân bị Du Nhẫn Phong tách ra, một cái rũ xuống giường, một cái gác lên người hắn, đóa hoa bung mở ra hoàn toàn, bị cọ xát sướng đến vui vẻ rỉ nước.

Hai ngón tay bên trong lúc đầu chỉ nhẹ nhàng thăm dò, thi thoảng là cong lên cào móc vào vách thịt khiến thiếu niên sảng đến rên cao vài tiếng.

Vì lâu rồi chưa có quan hệ thân mật cùng ba gã đàn ông, chỉ dưới vài cái chạm của Du Nhẫn Phong, ngọc hành của tiểu mỹ nhân đã dựng thẳng lên, phía trên còn chảy ra chút dịch mà trắng đục.

"Ha... a." động tác nhẹ nhàng từ tốn của nam nhân đáng lẽ ra phải là điều Du Cẩm Ngọc mong muốn nhất, nhưng giờ đây trong nữ huyệt của cậu lại càng ngứa ngáy khó chịu hơn, mỗi cái chạm của hắn càng đốt nóng lên dục vọng ở sâu trong cậu.

Du Cẩm Ngọc đỏ mặt vì suy nghĩ dâm đãng của bản thân.

Ngón tay của Du Nhẫn Phong vẫn chậm chạp di chuyển, như thể thật sự chỉ muốn sờ một chút, nhưng hoa huyệt trống rỗng, khao khát một cách lạ lẫm lại làm Du Cẩm Ngọc ngứa ngáy hơn rất nhiều, trong lòng đều là mong muốn nam nhân hãy mạnh hơn một chút.

"Nhanh lên chút..." Du Cẩm Ngọc nhỏ giọng nức nở.

"Em nói gì?" Du Nhẫn Phong nằm bên cạnh đương nhiên là nghe rõ. Nhưng vì muốn trêu chọc tiểu mỹ nhân nên cố ý hỏi lại.

Du Cẩm Ngọc dùng đôi mắt đám nước nhìn người đàn ông, đương nhiên cậu rất xấu hổ, nhưng cảm giác trống rỗng trong cơ thể vô cùng khó chịu, cậu thật sự không nhịn được. Vì vậy đành cắn răng nói vào tai nam nhân, "Nhanh lên chút... Hức..."

Du Nhẫn Phong mỉm cười thật sâu.

"Được."

Ngón tay bên trong đột ngột di chuyển thật nhanh, mật dịch bên trong đều bị văng ra ngoài, đột nhiên phải tiếp nhận khoái cảm nồng nhiệt như vậy Du Cẩm Ngọc không cách nào chịu được.

"Chậm, chậm thôi... Ha, a a... Hỏng mất... Ức... " Cậu níu lấy cánh tay Du Nhẫn Phong, nức nở cầu xin hắn chậm lại.

Người đàn ông như thể không nghe thấy, mặc kệ cậu nói như thế nào, động tác vẫn ác liệt như cũ.

Hoa huyệt mẫn cảm bị moi móc khiến Du Cẩm Ngọc sảng đến khóc lớn, rất nhanh liền đạt đến cao trào, hét lớn một tiếng rồi phun ra.

Ngọc hành bị kích thích ngẩng đầu bắn ra bạch dịch đầy cả bụng cậu, hoa huyệt bị móc đến đỏ ửng, run rẩy phun nước dâm, bị ngón tay đào móc văng ra xung quanh, cả mông cậu cũng bị dính ướt nhẹp.

Dù cậu đang cao trào, nhưng động tác của Du Nhẫn Phong lại không hề có xu hướng giảm xuống.

"Đừng... Đừng..." Du Cẩm Ngọc nhận ra có gì đó không đúng, nhìn anh trai kêu khóc vô cùng đáng thương.

Du Nhẫn Phong ép cậu quay sang hôn mình, hắn thỏa mãn gặm nhấm môi mềm của thiếu niên một cách say mê.

Môi bị chặn lại khiến Du Cẩm Ngọc không cách nào rên rỉ được, tay níu lấy cổ người đàn ông như bám víu lấy chiếc bè cứu sinh duy nhất giữa biển dục vọng sâu thẳm.

Rốt cuộc thiếu niên vẫn cưỡng ép đến cao trào lần thứ hai, nữ huyệt gấp rút co giật, cả vách tường đều siết chặt lại, cố gắng đánh đuổi ngón tay của người đàn ông, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực ép ra một bãi nước dịch dâm dục.

Đôi môi sưng đỏ được buông tha, Du Cẩm Ngọc nằm bẹp xuống giường thở dốc, ánh mắt mê man nhìn lên trần nhà.

Du Nhẫn Phong hôn lên má câu, rút ngón tay từ trong nữ huyệt ra, ngón tay ướt đẫm dâm dịch, người đàn ông lại không hề chê bai, đưa lên miệng liếm mút một cách ngon lành.

Du Cẩm Ngọc thật sự không chịu nổi hình ảnh dâm đãng như vậy, đành nhắm mắt đẩy Du Nhẫn Phong ra, giận dỗi quay lưng về phía hắn.

Du Nhẫn Phong cũng sấn tới, khẽ lay vai cậu, thấy thiếu niên không phản ứng thì cũng biết mình quá trớn, nhẹ giọng dỗ dành thiếu niên, "Giận à?"

"Anh quá đáng." Du Cẩm Ngọc dù không muốn nói chuyện với hắn nhưng bị làm phiền mãi nên cũng đành thỏa hiệp.

"Sướng không? " Du Nhẫn Phong như không biết xấu hổ, cười cười hỏi cậu như hỏi thời tiết hôm nay thế nào.

"Anh! Anh không biết xấu hổ hả!" thiếu niên giận dữ hét lên, tức giận mà đánh lên mu bàn tay của người đàn ông đang để trên người mình.

"Ừ. Không biết xấu hổ. "

Du Cẩm Ngọc cạn lời, cậu thật sự xem thường độ mặt dày của anh hai cậu rồi.

"Sướng không? " Du Nhẫn Phong vẫn rất kiên trì hỏi, dường như không nhận được đáp án thì sẽ không ngừng lại.

Du Cẩm Ngọc bất lực trước sự lì lợm này của người đàn ông, dù rất ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu thật khẽ.

"Không làm sao?" Du Cẩm Ngọc dè dặt hỏi, cậu vẫn cảm nhận được âm hành cương cứng của nam nhân đang chọc vào mông mình, cảm giác có chút vi diệu.

"Không. Em mới khỏi bệnh mà, ngủ tiếp đi." Du Nhẫn Phong cười từ chối, sau đó hôn lên khắp mặt Du Cẩm Ngọc xem như lời chúc ngủ ngon.

Thiếu niên cũng không nói nữa, nhìn nam nhân lấy khắn ướt lau mông, mặc quần vào cho mình sau đó mới xấu hổ kéo chăn lên che mặt, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Thật hiếm có, đêm nay là một đêm vô mộng của Du Cẩm Ngọc.

_______

_____ (Đọc truyện ở wattpad @ti_not_ti để ủng hộ mình nhé 💖✨, vì đã có nơi ăn cắp truyện của tui mất zùi 😢)______

Ngọt chưa ngọt chưa, đừng dí sốp hỏi truyện ngược hay khum nữa (cũng đừng đòi đốt 🔥 nhà tui nx pls 👽)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.