Một đêm hoang đường cứ như vậy gian nan mà kết thúc.
Du Cẩm Ngọc mơ màng tỉnh dậy trên chiếc giường được vừa được thay chăn gối mới tinh.
Nhìn ánh sáng bên ngoài, Du Cẩm Ngọc đoán đây có lẽ là buổi trưa hoặc chiều.
Nhớ lại trải nghiệm đêm qua, cậu không nhịn được mà tủi thân trong lòng.
Cậu không phải là không thoải mái, chỉ là khoái cảm mãnh liệt như vậy cậu không cách nào tiếp thu nổi.
Cảm giác cả cơ thể đều phải căng ra để tiếp nhận khiến Du Cẩm Ngọc nghĩ rằng mình sắp nổ tung.
Rốt cuộc, đó chỉ là sự sợ hãi của riêng cậu.
Mặc dù mỗi lần bọn họ đều nói yêu, đều tận lực khiến cậu thoải mái.
Du Cẩm Ngọc biết, cậu cũng cố gắng để phối hợp cùng bọn họ.
Nhưng sâu bên trong, ở nơi nào đó mà Du Cẩm Ngọc không thể với tới, phản ứng của cơ thể vẫn muốn cậu bài xích việc quan hệ cùng bọn họ.
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, đầu óc Du Cẩm Ngọc đều đau như búa bổ, cậu không chịu được, đành gác nó sang một bên.
Cửa phòng mở ra, Du Nhẫn Phong bộ dáng phong nhã dịu dàng bước vào, trên gương mặt đều là biểu tình yêu thương hướng đến thiếu niên đang ngồi trên giường.
Nam nhân thong thả bước đến, ngồi xuống chỗ giường bên cạnh Du Cẩm Ngọc.
Ánh mắt hắn thập phần ôn nhu, vuốt ve mái tóc hơi rối vì ngủ của cậu. "Đói không?"
"Ưm..." Du Cẩm Ngọc lắc đầu, có chút không muốn nói chuyện với Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3598590/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.