"K-Không được. Em không mặc nó đâu." giọng nói e dè của thiếu niên nói lên sự hoang mang của cậu.
Nam nhân chẳng mảy may quan tâm, một tay xoa vai cậu. Một tay bóp mông cậu nắn tới nắn lui.
"Không sao đâu. Em mặc nó thì chiều về anh bảo phòng bếp làm thêm đồ ngọt cho em." giọng hắn vừa trầm vừa đặc, ý đồ dụ dỗ tràn ra không hề che dấu.
Du Cẩm Ngọc chớp mắt, ánh mắt hướng về nam nhân có chút cầu xin.
Còn không đợi cậu nói gì, Du Thanh đã tiếp lời. "Nhìn Du Hàm cho em ăn nhạt nhẽo như vậy, anh thật sự không nỡ. Ngoan mặc nó đi."
Vừa nói, tay hắn vừa lắc lắc chiếc quần lót tình yêu trên tay.
Du Cẩm Ngọc bị lời ngon tiếng ngọt của hắn chọc ghẹo đến đuôi mắt cũng đỏ ửng. Cậu đẩy hắn ra, khóe mắt vừa liếc đến chiếc quần lót kia thì liền chột dạ nhìn đi chỗ khác.
"Đừng mà... Em sắp đi học." dùng chút nổ lực cuối cùng để từ chối. Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Du Thanh bế lên tay.
"Mặc đi học cũng không sao." lời nói nhẹ như gió của nam nhân lại khiến cho cậu rùng mình.
Đôi mắt phượng nhìn cậu, không có vẻ yêu chiều như người kia, đôi mắt này nhìn cậu chỉ có cố chấp cùng thích thú.
"Không..."
Lời vừa thốt ra miệng đã bị chặn lại. Nụ hôn mang theo cảm giác an ủi, nhưng cũng có nét bá đạo ngông cuồng của riêng chủ nhân nó.
"Hức..." Du Cẩm Ngọc sụt sùi muốn khóc. Cậu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3598580/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.