- Con bé này...... thật sự rất có tâm.
Lý Ninh Ngọc tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Lý Ninh Ngọc đẩy cửa phòng ra phát hiện Lý Tử An ôm sách ngủ trên salon. Lý Ninh Ngọc đi qua cẩn thận rút quyển sách trong lòng con bé ra, sau đó lấy một tấm chăn lông nhẹ nhàng đắp lên người Lý Tử An. Lý Ninh Ngọc đứng trước salon nhìn Lý Tử An. Con bé này hiểu chuyện đến mức khiến cô đau lòng.
Hai đứa nhỏ bắt đầu lên cấp hai. Cố Hiểu Mộng phát hiện dường như hai đứa vô cùng bận rộn, tan học cũng không về nhà mà kêu vệ sỹ đưa chúng thẳng đến phòng tự học, ở đó năm sáu tiếng đồng hồ, khoảng mười một giờ mới về nhà. Cuối tuần lại chôn chân ở phòng tự học từ sáng đến tối. Đột nhiên hai đứa nhỏ không còn kệ cận bọn cô nữa.
- Vợ, em cảm thấy con cái đã trưởng thành thì càng ngày càng xa cách chúng ta.
Cố Hiểu Mộng ngồi trong xe chờ hai đứa nhỏ rời khỏi phòng tự học. Cô không hiểu, áp lực học hành của học sinh cấp hai bây giờ lớn như vậy sao?
- Rất bình thường, con cái càng lớn càng có chủ kiến, biết bản thân mình muốn gì. Chúng ta làm cha mẹ chỉ có thể buông tay đến chúng tự do bay lượn.
Lý Ninh Ngọc có vẻ nhìn thoáng hơn. Sớm muộn gì con cái cũng sẽ tự lập rời khỏi các cô. Cuối cùng chỉ có các cô bầu bạn lẫn nhau.
- Em nhớ lúc em mang thai con, chúng ta từng nói, con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam-co-tung/985490/chuong-101.html