Chương trước
Chương sau

Cố Hiểu Mộng cười không nói, đặt tên con là Tử Ninh đúng thật là theo ý bài thơ cổ này, nhưng không phải là trách Lý Ninh Ngọc bây giờ, mà là kiếp trước.
Amy vừa xuống máy bay lập tức chạy đến bệnh viện, không biết là ai tiết lộ tin tức, chuyện Cố Hiểu Mộng sinh con bị chó săn phát hiện, tất cả đang chặn ở cổng bệnh viện, muốn chụp mấy tấm ảnh.
Amy xuống xe cúi đầu đi nhanh vào bệnh viện, đối với mấy câu hỏi của chó săn bịt tai không nghe. Trước khi Amy đi đến phòng bệnh của Cố Hiểu Mộng đặc biệt dùng cồn khử trùng áo khoác, tay cũng rửa sạch rồi mới bước vào phòng bệnh.
- Hiểu Mộng, xin lỗi, tôi đến trễ.
Amy đi đến bên giường của Cố Hiểu Mộng, có chút áy náy nói. Mấy ngày nay cô phải đi theo giúp đỡ người mới quay phim ở HD, cho nên Cố Hiểu Mộng sinh con cô không kịp chạy về.
- Không sao.
Cố Hiểu Mộng cười trấn an Amy, sau đó Lý Ninh Ngọc đỡ cô ngồi dậy.
- Khi nào xuất viện?
Amy ngồi ghế bên mép giường Cố Hiểu Mộng, không biết những người hâm mộ kia bây giờ nhìn thấy Cố Hiểu Mộng còn có thể điên cuồng kêu gào gọi nữ thần nữa không, nữ thần của bọn họ đã rơi vào hồng trần rồi.
- Mấy ngày nữa cắt chỉ thì có thể xuất viện.
- Ra tháng tranh thủ giảm cân cho tôi, nhìn cô xem mập thành dạng gì luôn rồi?
Amy cố ý giả vờ chê bai nhìn Cố Hiểu Mộng, liếc mắt đoán chừng Cố Hiểu Mộng đã tăng ít nhất mười kí.
- Tôi cảm thấy em ấy như vậy cũng rất đẹp, mập ốm không quan trọng, chủ yếu sức khỏe tốt là được.
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng trong ánh mắt không có chút chê bai nào. Thật ra thì xem như Cố Hiểu Mộng tăng mười kí thì cũng vô cùng xinh đẹp.
- Em bé đâu? Tôi xem một chút.
Amy bị Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng cho ăn cơm chó đến nghẹn, tự mình tìm một lối thoát, chuyển chủ đề! Cô đến thăm em bé không phải đến ăn cơm chó!

- Tử Ninh được bế đi kiểm tra sức khỏe rồi, lát nữa mới quay lại.
Lý Ninh Ngọc lấy một chai nước đưa cho Amy.
- Tử Ninh? Lý Tử Ninh? Tên rất hay.
Amy cứ đinh ninh cho rằng đứa nhỏ họ Lý.
- Không, Cố Tử Ninh.
Lý Ninh Ngọc vừa nói vừa trở lại bên cạnh Cố Hiểu Mộng, giúp Cố Hiểu Mộng bóc vỏ quýt, giống như mua dưa hấu vào mùa đông, mùa hè mua quýt cũng không dễ dàng gì, cho dù vậy Lý Ninh Ngọc cũng mua cho bằng được.
- Cái tên này chắc chắn là Hiểu Mộng đặt, ngoài trừ cô ấy không ai nghĩ ra cách dùng tên con để khoe ân ái cả.
Amy mở nắp ra uống một hơi nửa chai nước, cô cũng thật sự khát, bên ngoài nhiệt độ là ba mươi độ, cô vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây.
Không bao lâu, cô y tá mang đứa nhỏ trở lại, Amy đứng ở cạnh giường em bé nhìn Cố Tử Ninh, nói đứa nhỏ không phải con ruột của Lý Ninh Ngọc cũng không ai tin, đôi mắt và cặp chân mày cực kỳ giống Lý Ninh Ngọc, đồng thời cũng kế thừa những đường nét trên khuôn mặt của Cố Hiểu Mộng, đoán chừng tương lai đứa nhỏ này sẽ như Cố Hiểu Mộng vậy, tùy tiện cười một cái cũng sẽ làm chúng sinh điên đảo.
- Dưới lầu đều là phóng viên, đều muốn nhìn xem đứa bé này trông như thế nào, hai người có định công khai nó với bên ngoài không?
- Không, chúng tôi không muốn để cho nó sống dưới đèn flash quá sớm, chúng tôi muốn cho nó một tuổi thơ trọn vẹn.
Cố Hiểu Mộng nhìn đứa nhỏ nhẹ nhàng và tình cảm, trong mắt tràn đầy một dáng vẻ gọi là tình mẫu tử. Cố Hiểu Mộng nhìn đứa nhỏ, Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng. Tại thời điểm tất cả mọi người đều đặt sự chú ý lên người đứa nhỏ, Lý Ninh Ngọc lại đặt toàn bộ chú ý lên người Cố Hiểu Mộng.
Amy ở đó không bao lâu thì chuẩn bị rời đi, Lý Ninh Ngọc sắp xếp xe ở lối VIP của bệnh viện chờ đưa Amy về.
- Triệu Ức là một cô gái tốt, hai người các cô sẽ hạnh phúc.
Lý Ninh Ngọc và Amy đứng trong thang máy, hiện giờ trong thang máy chỉ có hai người, Lý Ninh Ngọc mở miệng nói.
- Cảm ơn lời chúc của cô.

Amy nhìn chằm chằm bảng hiện thị số trên thang máy, trong lòng cô đang háo hức muốn về nhà, hận không thể lập tức trở về nhà ôm Triệu Ức một cái. (Ủa hồi nào dị chời???)
Lý Ninh Ngọc đưa Amy đi sau đó quay về phòng bệnh. Lúc này một chiếc xe cấp cứu ngừng ở cửa bệnh viện, một người phụ nữ quần nhuộm đầy máu nằm trên xe đẩy, xung quanh xe đẩy ngoài nhân viên y tế còn có một người phụ nữ khác thất hồn lạc phách chạy theo.
- Tư Đồ Tuyệt?
Lý Ninh Ngọc gọi một tiếng, nhưng Tư Đồ Tuyệt không nghe thấy. Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một chút cũng đi lên theo, trong đầu nghĩ Tư Đồ Tuyệt đã từng giúp cô, về tình về lý cô cũng nên đi xem một chút.
Người phụ nữ bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tư Đồ Tuyệt thất hồn lạc phách ngồi bệch xuống đất, đầu tựa vào vách tường, cặp mắt đỏ ửng.
- Cô ổn không?
Lý Ninh Ngọc đi đến trước mặt Tư Đồ Tuyệt, đưa khăn ướt cho Tư Đồ Tuyệt, Tư Đồ Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, nhận lấy khăn ướt lau vết máu đã khô trên tay.
- Ai là người nhà bệnh nhân!
Hai tiếng sau, bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật kêu lớn. Từ Đồ Tuyệt vội vàng đứng lên chạy đến trước mặt bác sĩ, hai tay nắm chặt cánh tay bác sĩ.
- Tôi... Tôi là chị của em ấy... Em ấy sao rồi?
- Đứa bé đã được lấy ra, nhưng tử cung bị băng huyết, không giữ được. Đây là đơn đồng ý phẫu thuật, cô ký tên vào đi.
Bác sĩ đưa đơn đồng ý phẫu thuật và giấy thông báo bệnh nguy kịch cho Tư Đồ Tuyệt. Tư Đồ Tuyệt không thèm nhìn đã ký tên vào.
- Bác sĩ nhất định phải cứu sống em ấy!
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!
Bác sĩ lại quay vào phòng mổ. Lý Ninh Ngọc kéo cánh tay Tư Đồ Tuyệt dẫn cô ấy đến ngồi trên ghế ở gần cửa phòng mổ. Tay Tư Đồ Tuyệt còn đang run rẩy, ánh mắt sống chết nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ.
Lúc này có một người đàn ông mặc Âu phục màu đen đi đến trước mặt Tư Đồ Tuyệt, không ai có thể nhìn thấy anh ta, trừ Tư Đồ Tuyệt.

- Ty chức tham kiến Diêm Vương bệ hạ!
Bạch Minh hành lễ theo quy củ, ánh mắt Tư Đồ Tuyệt rơi lên người Bạch Minh, thân thể càng run rẩy kịch liệt hơn!
- Ai sai ngươi đến? Tuổi thọ của em ấy chưa tận!!
Tư Đồ Tuyệt không nói gì nhưng mà giọng nói của cô từng chữ từng chữ rơi vào tai Bạch Minh. Tư Đồ Tuyệt có chút hoảng sợ, nếu như bây giờ hồn phách của Công Tôn Diễn quay về địa phủ thì đại biểu rằng cô ấy lịch kiếp thất bại... Như vậy linh hồn của cô ấy không được tu luyện tốt, sẽ bị thương nặng hơn!
- Thuộc hạ không phải đến đón Phán quan đại nhân!
Bạch Minh vội vàng giải thích, nếu không thì chỉ một giây nữa Tư Đồ Tuyệt có thể khiến anh ta hồn phi phách tán.
- Cút!
Nếu không phải là ở trước cửa phòng phẫu thuật còn có những người khác, Tư Đồ Tuyệt tuyệt đối có thể đã hung bạo đánh tên tiểu quỷ này một trận! Bạch Minh vội vàng hành lễ từ giả, Tư Đồ Tuyệt thở phào nhẹ nhỏm ngồi chết lặng trên ghế.
- Tôi có quen viện trưởng bệnh viện này, nếu cần thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
Lý Ninh Ngọc do dự một chút, cuối cùng vỗ vai Tư Đồ Tuyệt một cái.
- Cám ơn.
Tư Đồ Tuyệt uể oải nói, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn đèn báo phòng phẫu thuật, hi vọng sau khi đèn tắt thì có tin tức tốt truyền ra.
Y ta bế ra một đứa trẻ sơ sinh, là một bé trai khỏe mạnh. Ánh mắt Tư Đồ Tuyệt nhìn đứa bé kia có chút dọa người, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết nó vậy.
Lý Ninh Ngọc và viện trưởng chào hỏi nhau, tất cả thủ tục cũng tạm thời gác lại, trước hết mang đứa bé đến phòng trẻ sơ sinh, bởi vì sinh non nên phải giữ ấm trong lồng kính một thời gian.
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây quá ngọt rồi, để cho Tư Đồ Tuyệt và Công Tôn Diễn xuất hiện ngược một chút, khổ một chút, trung hòa một chút...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.