Chương trước
Chương sau

- Đáng đời! 
Lý Ninh Ngọc vừa thoa thuốc vừa khóc, nước mắt rơi lã chã.
- Vợ... Chị đừng khóc mà! Em thật sự không sao hết. 
Cố Hiểu Mộng vội vàng bò dậy ôm Lý Ninh Ngọc, không biết làm sao dỗ dành. 
- Cố Hiểu Mộng, em không biết quý trọng bản thân một chút sao? 
Lý Ninh Ngọc đánh lên bả vai Cố Hiểu Mộng. Trong lòng Cố Hiểu Mộng cảm thấy có chút bất lực nhưng càng cảm thấy ngọt ngào hơn. 
- Vợ, diễn viên chính là như vậy. Vào mùa hè quay cảnh mùa đông, mùa đông quay cảnh mùa hè. Không có gì là chịu khó chịu khổ hết, đều là bổn phận. 
Cố Hiểu Mộng an ủi Lý Ninh Ngọc. Diễn viên chính là như vậy, người khác nhìn thấy bọn họ xinh đẹp chói sáng, thu nhập cao chót vót, nhưng không người nào nhìn thấy những gì bọn họ phải chịu. 
Cố Hiểu Mộng phải tốn hết sức lực mới có thể dỗ được Lý Ninh Ngọc. 
-------
Lý Ninh Ngọc thuê một chiếc xe RV đậu ở nơi Cố Hiểu Mộng đang quay phim. Như vậy lúc được nghỉ giải lao Cố Hiểu Mộng có thể lên xe thay quần áo nghỉ ngơi chờ đến cảnh quay tiếp theo. 
(Tui: Xe RV là xe thường dùng để đi dã ngoại, có đầy đủ tiện nghi: giường, tủ, bếp,...)
Người có lưu lượng lớn nhất đoàn phim là Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng có giá như thế nào ai cũng biết. Cho nên dù Cố Hiểu Mộng đậu mười chiếc xe ở phim trường cũng không ai nói gì. 
Lý Ninh Ngọc nhờ trợ lý mua rất nhiều đồ ăn, thậm chí còn thuê tủ lạnh, để một ít thức uống và đủ loại kem cho mọi người giải nhiệt. Cả bộ phim tình tiết tình cảm biểu đạt đều hết sức kín đáo, phù hợp với tính cách con người thập niên 80. Toàn bộ quá trình đừng nói là cảnh hôn, ngay cả cảnh ôm cũng không có. 
Cảnh quay hôm nay là Cố Hiểu Mộng ở trên sân khấu múa một đoạn. Nhân lúc rảnh rỗi Cố Hiểu Mộng đã tập một vài động tác cơ bản. 
Cố Hiểu Mộng tháo nhẫn cưới trên cổ của mình xuống đưa cho Lý Ninh Ngọc, sau đó lấy một sợi ruy băng rồi bắt đầu quay. Đây là một cảnh độc diễn. Một mình Cố Hiểu Mộng trên sân khấu trống không, chỉ có một chùm tia sáng chiếu vào người. Cho dù không có tiếng nhạc, không có khán giả, không có tiếng vỗ tay. Vẫn như cũ, không có cách nào làm giảm sức hấp dẫn của cô xuống, dù chỉ một chút. 
Cảnh này hẳn là cảnh mở đầu phim, nhưng bởi vì chưa dựng rạp xong nên quay những cảnh khác trước. 
Lý Ninh Ngọc đứng nhìn Cố Hiểu Mộng. Đây là Cố Hiểu Mộng cho dù không người thưởng thức cũng có thể cô phương tự thưởng, đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi. Lý Ninh Ngọc cứ đứng đó nhìn Cố Hiểu Mộng, giờ phút này trong mắt cô chỉ có Cố Hiểu Mộng.
(Tui: Cô phương tự thưởng đại khái là tự đánh giá cao mình, xem mình là một đóa hoa thơm và biết trân trọng bản thân)
Đến khi đạo diễn hô cắt mới kéo Lý Ninh Ngọc trở lại thực tại. Lý Ninh Ngọc cũng không nhịn được vỗ tay theo những người khác. Cố Hiểu Mộng đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn chăm chú Lý Ninh Ngọc. 
Lý Ninh Ngọc đi theo Cố Hiểu Mộng đến phim trường bị người ta chụp được đăng lên mạng. Trọng điểm được cư dân mạng bình luận chính là tại sao Lý Ninh Ngọc phải đi theo Cố Hiểu Mộng vào đoàn phim? Có người nói nhất định là quan hệ của Cố Hiểu Mộng và nam chính không rõ ràng, khiến Lý Ninh Ngọc không ngại ngàn dặm xa xôi tìm vợ, giám sát Cố Hiểu Mộng chặt chẽ. Có người moi ra được Cố Hiểu Mộng và đạo diễn Tiền có quan hệ. Còn nói Cố Hiểu Mộng là tình nhân mà đạo diễn Tiền bao nuôi, bị Lý Ninh Ngọc phát hiện cho nên Lý Ninh Ngọc phải vào đoàn trông chừng Cố Hiểu Mộng. 

Thậm chí còn có người nghi ngờ Cố Hiểu Mộng và trợ lý có quan hệ bất chính. Lần trước Cố Hiểu Mộng đã từng sờ đầu trợ lý, chuyện này lại bị moi ra viết truyện lần nữa. 
- Óc tưởng tượng của đám anh hùng bàn phím này thật siêu phàm... Không làm biên kịch thật đáng tiếc! 
Lý Ninh Ngọc vừa nhìn mấy hotsearch trên weibo có đủ loại suy đoán vừa cười khẩy nói. Cố Hiểu Mộng tắm xong từ trong phòng tắm đi ra trực tiếp lên giường nằm bên cạnh Lý Ninh Ngọc, vừa nhìn nội dung trên điện thoại Lý Ninh Ngọc. 
- Bọn họ vui vẻ là được rồi. 
Cố Hiểu Mộng thờ ơ nói. Người khác nghĩ cô thể nào cũng được, cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm Lý Ninh Ngọc nghĩ cô thế nào. 
- Vợ... 
Cố Hiểu Mộng đưa ngón út ngoắc ngoắc ngón út của Lý Ninh Ngọc, lên tiếng thăm dò. Lý Ninh Ngọc cố ý tránh đi, cầm điện thoại vọt qua hướng khác, giữ một khoảng cách với Cố Hiểu Mộng. 
- Vợ, chị lạnh nhạt với người ta thật lâu rồi đó... 
Cố Hiểu Mộng tiếp tục cọ cọ vào Lý Ninh Ngọc, dùng thân thể mình như có như không ma sát lên người Lý Ninh Ngọc. 
- Cố Hiểu Mộng, em còn làm càn nữa tôi sẽ đi sang phòng khác ngay. 
Lý Ninh Ngọc cố ý làm mặt lạnh nói. Cố Hiểu Mộng bĩu môi không dám làm gì nữa. Tuy rằng ngay trước mắt chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhưng còn đỡ hơn là còn không nhìn thấy được. 
- Vậy... vợ, em ngủ trước, chị ngủ ngon.
Cố Hiểu Mộng vô cùng tủi thân, giống như một cô vợ bé nhỏ bị chồng ức hiếp. Trong giọng nói còn kèm theo một chút nức nở. Nhưng mà Lý Ninh Ngọc biết chín mươi chín phần trăm là Cố Hiểu Mộng đang diễn với mình, mình sẽ không bị mắc lừa. Dáng vẻ tủi thân và khó chịu thật sự của Cố Hiểu Mộng như thế nào đoán chừng không có ai biết rõ hơn Lý Ninh Ngọc. 
Thời khắc này Cố Hiểu Mộng tủi thân và khó chịu có một nửa thật, một nửa giả vờ. Nhưng mà ai bảo Lý Ninh Ngọc không để ý đến cô, một nửa giả vờ tủi thân kia biến thành tủi thân thật sự. 
Cố Hiểu Mộng đưa lưng về phía Lý Ninh Ngọc lặng lẽ khóc. Cô suy nghĩ thật lâu, mình làm sai thật sao? Chuyện tình thú vợ chồng xem như là mình chơi đùa quá đáng cũng không đến nổi tức giận nghiêm trong như vậy chứ! Vẫn còn trong tuần trăng mật mình đã ra ngoài quay phim là không đúng, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, mình không thể có ân không báo! Mình cảm nắng choáng váng ngất xỉu trong lúc quay phim là yếu tố khách quan dẫn đến, cũng không phải mình cố ý làm vậy. Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hiểu Mộng đều cảm thấy mình không có làm sai! 
Nhưng mà mình không sai, thì ai sai? Không biết, dù sao mình cũng không sai! 
Cố Hiểu Mộng càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng khó chịu. Quá trình từ lặng lẽ khóc đến khóc thút thít rồi đến khóc sướt mướt chỉ có mấy chục giây. Lý Ninh Ngọc bị tiếng khóc Cố Hiểu Mộng dọa sợ, để điện thoại một bên lập tức quay sang xem Cố Hiểu Mộng thế nào. 
Nhưng mà Lý Ninh Ngọc càng kéo Cố Hiểu Mộng vào người mình, Cố Hiểu Mộng lại càng chống cự. Động tác của hai người càng ngày càng lớn, giằng co qua lại.
Cuối cùng Lý Ninh Ngọc thở hổn hển đè Cố Hiểu Mộng dưới người mình. Cho dù vậy Cố Hiểu Mộng vẫn nghiêng đầu một bên không thèm nhìn Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Cố Hiểu Mộng, biết Cố Hiểu Mộng thật sự là đang tủi thân. 
- Cố Hiểu Mộng, em cảm thấy em rất oan ức sao? 
Lý Ninh Ngọc lau nước mắt trên mặt Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng vẫn quyết định không thèm nhìn Lý Ninh Ngọc. Nhưng mà cũng không chống cự Lý Ninh Ngọc lau nước mắt cho mình.

- Em thử đặt mình vào vị trí của tôi rồi suy nghĩ xem. Nếu như vào ngay lúc em đang tức giận tôi lại nói với em, tôi phải ra ngoài ít nhất hai tháng mới về, sau đó còn tự làm mình thương tích đầy người. Em có giận tôi không? 
Lý Ninh Ngọc không dỗ dành Cố Hiểu Mộng, cũng không định nói phải trái với Cố Hiểu Mộng. Chỉ là muốn cho Cố Hiểu Mộng đổi vị trí suy nghĩ, sau đó suy nghĩ xem giữa hai người rốt cuộc là ai sai. 
Lý Ninh Ngọc buông Cố Hiểu Mộng ra, sau đó nằm đưa lưng về phía Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng cũng xoay người. Lần đầu tiên hai người nằm đâu lưng trên một chiếc giường. 
Cố Hiểu Mộng suy nghĩ vấn đề này của Lý Ninh Ngọc thật lâu. Thật ra thì câu trả lời đã có. Chỉ là cô phải có thời gian tự thuyết phục mình thừa nhận sai lầm. 
Cuối cùng Cố Hiểu Mộng thở dài một cái. Haizz, nhận mình sai cùng không mất miếng thịt nào. 
Cố Hiểu Mộng xoay người, tay vòng qua eo Lý Ninh Ngọc, tìm được bàn tay Lý Ninh Ngọc, sau đó đan ngón tay vào, thân thể cũng dính sát vào lưng Lý Ninh Ngọc. 
- Vợ, em xin lỗi, em sai rồi... 
Cố Hiểu Mộng lựa chọn lùi bước, lựa chọn thừa nhận sai lầm, lựa chọn thỏa hiệp. Lý Ninh Ngọc nghe xong thở dài một hơi, xoay người ôm Cố Hiểu Mộng vào lòng. Hai người không ai nói lời nào, nhưng mà trong lòng đều biết, chuyện này coi như là đã kết thúc ở đây. 
Rất nhanh sau đó Lý Ninh Ngọc đã ngủ. Còn Cố Hiểu Mộng làm cách nào cũng không thể ngủ được. Cố Hiểu Mộng nhìn lại hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, sau cùng lấy điện thoại trên đầu giường hướng về phía hai tay bàn tay đang đan vào nhau thật chặt, chụp một tấm ảnh.
Sau đó đăng weibo, nội dung là, nếu đã chọn người nghĩa là chỉ nhận định người, nếu đã nhận định người thì sẽ cưng chiều người vô hạn. 
Bài viết được đăng lên, một phút sau đã có đủ các loại bình luận. Phần lớn chính là người hâm mộ trêu chọc cô. Thậm chí có người căn cứ vào tư thế phân tích công thụ. 
Mà đến giờ Cố Hiểu Mộng cũng không xem qua. Như cô đã nói, người khác nghĩ thế nào cô không quan tâm, quan trọng là Lý Ninh Ngọc nghĩ thế nào. 
Cố Hiểu Mộng yêu Lý Ninh Ngọc còn hơn bản thân mình. Cô có thể không có tiền, không có quyền thậm chí là có thể chẳng cần mảy may gì cả. Nhưng mà cô không thể không có Lý Ninh Ngọc. Một khi mất đi Lý Ninh Ngọc, cô sẽ thật sự là sống không bằng chết.
--------
Bộ phim vẫn đang trong quá trình quay. Lý Mộc và Vương Lực sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó lại gặp nhau lần nữa. Vẫn là ở nhà hát, Lý Mộc và những người khác đang tập luyện. Vương Lực nép ở một bên, vẻ mặt đầy ái mộ nhìn Lý Mộc. Nhưng mà thời khắc bắt gặp ánh nhìn Lý Mộc, hắn lập tức thu hồi tầm mắt, mất tự nhiên nhìn đi nơi khác. Lý Mộc đi về phía Vương Lực, chào hỏi hắn. Vương Lực xấu hổ không biết làm sao, cuối cùng mượn cớ chạy mất dạng. 
Lý Mộc nhìn bóng lưng Vương Lực rời đi mà lòng đầy mất mát. Lúc này thợ quay phim quay cận cảnh khuôn mặt Cố Hiểu Mộng, trong ánh mắt Cố Hiểu Mộng tràn đầy kịch tính. 
- Cắt!
Đạo diễn hô một tiếng, Cố Hiểu Mộng lập tức thoát ra khỏi nhân vật Lý Mộc. Cô có thể tự do biến chuyển giữa nhân vật và thực tế. Trừ nhân vật Cố Hiểu Mộng kia. 
Cố Hiểu Mộng đi đến sau lưng đạo diễn nhìn vào màn hình theo dõi xem đoạn mình vừa diễn. Cô và đạo diễn đều hết sức hài lòng. Phân đoạn hôm nay của Cố Hiểu Mộng kết thúc. Cố Hiểu Mộng thay một bộ quần áo rời khỏi phim trường. 
- Vợ, hôm nay em rất rảnh, buổi chiều chúng ta đi dạo vài vòng được không? 
Trở về phòng, Cố Hiểu Mộng còn chưa thay quần áo, nhảy lên giường từ phía sau ôm lấy Lý Ninh Ngọc hào hứng hỏi. Hiếm thấy cô có nhiều thời gian rảnh như vậy. 

- Em muốn đi đâu? 
Lý Ninh Ngọc để mặc cho Cố Hiểu Mộng ôm mình. Bởi vì hôm nay Cố Hiểu Mộng chỉ có một cảnh, cho nên Lý Ninh Ngọc cũng không cùng Cố Hiểu Mộng đi đến phim trường, mà quyết định ở khách sạn chờ Cố Hiểu Mộng về. 
- Chúng ta đi dạo bờ biển nha! 
Cố Hiểu Mộng đề nghị, Lý Ninh Ngọc cũng không từ chối. Hai người thay một bộ quần áo, đi ra ngoài. Lý Ninh Ngọc âm thầm sắp xếp vệ sỹ bí mật theo sau bảo vệ. Sợ lại xảy ra chuyện bị bao vây như lần trước. 
Cố Hiểu Mộng mượn một chiếc xe của đoàn phim, tự lái xe chở Lý Ninh Ngọc đến công viên cạnh bờ biển. Giờ phút này là giữa mùa hè, ở bờ biển có rất nhiều người đến bơi lội, ăn mặc đủ kiểu quái lạ. 
Có mấy người đàn ông chỉ mặt quần lót thông thường đã xuống nước, có người mặc đồ sẫm màu cũng tạm ổn, nhưng có mấy lão dê già mặc quần lót trắng xuống biển, sau đó cố ý đứng lên để người khác nhìn thấy cảnh sắc bên trong quần lót, tự cho là cái bé xíu kia của mình sẽ làm người khác kinh ngạc.
Cố Hiểu Mộng vội vàng đưa tay lên che mắt Lý Ninh Ngọc lại. Cô không muốn để cho mấy thứ này làm bẩn mắt Lý Ninh Ngọc. Sau đó kéo Lý Ninh Ngọc rời đi, sau lưng có tiếng người ta bắt đầu mắng chửi tên kia. 
Thật ra ở bờ biển nhiều nhất chính là mỹ nữ mặc bikini. Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc tay trong tay đi dạo. Thật nhiều người mặc bikini rất hấp dẫn, mấy cô đi tới đi lui trước mặt bọn họ vóc người đẹp đến không thể tả. Ánh mắt Cố Hiểu Mộng bị một cô gái hấp dẫn. Cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen nhánh phất phơ trong gió, vóc người thon thả, làn da trắng nõn, ngũ quan cân đối, ánh mắt sâu sắc. Cố Hiểu Mộng cảm thấy cô gái này nếu như được đầu tư đào tạo tốt hẳn là sẽ có triển vọng rất lớn. 
Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng nhìn gái đẹp chằm chằm, trong lòng không vui, buông tay Cố Hiểu Mộng ra, sau đó véo thật mạnh vào bên hông Cố Hiểu Mộng một cái. Cố Hiểu Mộng đau buốt hít một hơi, sau đó lấy lại tinh thần mặt đầy uất nghẹn nhìn Lý Ninh Ngọc. 
- Vợ... Em muốn ký hợp đồng với cô ấy! 
Cố Hiểu Mộng oan uổng vội vàng giải thích. Tự thấy bản thân chỉ muốn ký hợp đồng với cô ấy mà thôi, không có bất cứ suy nghĩ lộn xộn nào khác. 
- Hửm? Là muốn ký hợp đồng với cô ấy hay là muốn mở rộng hậu cung? 
Lý Ninh Ngọc khoanh hai tay trước ngực nhướng mày hỏi Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng vội vàng lắc đầu. 
- Không dám, không dám. Đời này của em có một mình chị Ngọc là đủ rồi, không dám có ý nghĩ khác. 
Cố Hiểu Mộng nhanh chóng dụ dỗ nói. 
- Không dám? Không phải là không muốn. 
Lý Ninh Ngọc bắt được sơ hở trong lời nói của Cố Hiểu Mộng lập tức công kích. Cố Hiểu Mộng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. 
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: 
Tội nghiệp Cố Sợ Vợ...
-------------------------------
Tui: Hôm qua gặp sự cố không có đăng chương mới được nè hiuhiu. 
Đọc truyện cứ thích mấy đoạn ghen á hehe. Có ai giới thiệu cho tui một bộ ghen lồng ghen lộn hông. Bộ Ghen đọc rồi nha!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.