Chương trước
Chương sau
Sở Cẩm Diệu mới lột một nửa quả quýt, phát hiện Tôn ma ma đang nhìn nàng. Sở Cẩm Diệu âm thầm nói một câu “Phế vật” rồi đưa quả quý cho nha hoàn, còn mình ngồi dậy nói:
“Nương, thật ra Tôn ma ma làm vậy cũng có đạo lí. Ngũ tiểu thư mới về, đột nhiên cầm nhiều tiền như vậy, không biết có quản được hay không. Mà nói đi nói lại, Tôn ma ma cầm chìa khóa cũng không sao hết, chỉ là bảo quản thay thôi, giữ đồ thay cho Ngũ tiểu thư. Nếu Ngũ tiểu thư muốn lấy cái gì, nói với Tôn ma ma mở rương lấy là được. Tôn ma ma còn có thể làm mất đồ sao? Sợ là Ngũ tiểu thư mới đến ăn xài phung phí, bị người khác lừa bạc mà thôi. Cho nên để Tôn ma ma giữ cũng không sao. Tác dụng dễ thấy nhất là ngăn không ai lừa được Ngũ tiểu thư. Còn thông thường, có thể để Tôn ma ma kịp thời nhắc nhở. Cho nên có gì khác biệt đâu chứ? ”
Lời này nói, Sở Cẩm Dao khịt mũi coi thường. Nàng đâu phải không có kinh nghiệm sống, làm sao tin được lời nói dối đường hoàng của đối phương?
Có nhà ai đưa tiền bạc cho người khác giữ rồi nói là giữ của thay đâu. Còn không phải là bị người khác ép hay sao? Mấy bà bà trong thôn, toàn nói là sợ con dâu tiêu tiền vớ vẩn, nên muốn thay con dâu quản của hồi môn. Kết quả không bị nuốt hết thì chính là lấy hết. Con dâu không có của hồi môn, cái gì cũng phải nghe lời chồng. Hiện tại, Sở Cẩm Diệu muốn dùng cách tương tự đối phó nàng? Sở Cẩm Dao hỏi Sở Cẩm Diệu:
“Nếu Tứ tiểu thư nói vậy thì có phải tiền bạc, quần áo, trang sức của ngươi đều được người khác quản thay không?”
Sở Cẩm Diệu nghẹn một chút, rồi nói: “Là vú nuôi của ta.”
Tuy Sở Cẩm Diệu có ma ma quản thay nhưng hai nàng hoàn toàn khác nhau. Vú nuôi của Sở Cẩm Diệu bên cạnh nàng ta từ nhỏ tới lớn nên mới tin tưởng được. Vì vậy, Sở Cẩm Diệu mới đưa ma ma quản trang sức giúp mình, không để hạ nhân trộm đi. Nhưng Sở Cẩm Dao nào giống. Tôn ma ma không phải người của nàng, làm sao để quản như thế được. Sở Cẩm Dao đắc ý nhìn Sở Cẩm Dao, cười: “Ta cũng có ma ma quản trang sức tiền bạc. Sao nào, còn muốn nói gì nữa không?”
Sở Cẩm Dao nói: “Con mới trở về không lâu, không quá hiểu biết những chuyện này. Nếu Tứ tiểu thư nói thế thì cứ để con giống như Tứ tiểu thư đi.”
Sở Cẩm Diệu còn chưa kịp đắc ý, đã nghe Sở Cẩm Dao nói: “Thình mẫu thân cho con một vú nuôi.”
Sở Cẩm Diệu ngây người. Ngay cả Triệu thị cũng hơi xấu hổ, bà nói: “Vú nuôi là người ở bên cạnh Diệu nhi từ nhỏ. Giờ ngươi muốn có vú nuôi thì lấy ở đâu ra?”
“Thì ra là vậy” Sở Cẩm Dao nói: “Điều mà con tiếc nhất là không thể lớn lên trước mặt phu nhân, không thì con đã có vú nuôi chăm sóc cho mình. Sẽ không có một bà tử xa lạ vào cửa đòi chìa khóa.”
Triệu phu nhân càng thêm xấu hổ. Không chờ phu nhân nói gì, Sở Cẩm Diệu đã nổi giận, chất vấn: “Ngươi có ý gì? Ngươi bị ôm sai không thể oán ta. Lúc ấy ta cũng vừa sinh ra, làm sao hại ngươi được?”
“Vậy trách ta sao?” Sở Cẩm Dao không nhường.
“Đủ rồi.” Triệu phu nhân nặng nề vỗ bàn một cái, lạnh giọng nói: “Im lặng.”
Sở Cẩm Dao và Sở Cẩm Diệu đồng thời rời mắt sang hướng khác, ai cũng tức giận.
Triệu phu nhân nói: “Chỉ vì một ma ma mà hai ngươi đã như này. Nếu Cẩm Dao không muốn thì đổi người.”
Sở Cẩm Diệu hừ lạnh: “Đổi người sao được, người ta muốn mình không có ma ma quản giáo, tự mình làm chủ cơ.”
Nghe xong lời này, Sở Cẩm Dao lại bắt đầu nổi điên. Nàng hiểu rồi. Nếu có Sở Cẩm Diệu, nàng không thể nói chuyện tử tế với Triệu phu nhân được. Nếu ở giữa có Sở Cẩm Diệu, đừng nghĩ có được quan hệ tốt với Triệu phu nhân. Sở Cẩm Dao liếc nhìn một cái, lại nói: “Mẫu thân, con có lời muốn nói riêng với người.”
Triệu phu nhân nhíu mày, nhìn Sở Cẩm Diệu rồi nói: “Đều là người một nhà, ngươi muốn nói gì thì nói. Sao Diệu Nhi phải tránh đi?”
Sở Cẩm Diệu hừ nhẹ: “Có thể Ngũ tiểu thư không muốn con nghe được, ai bảo con là người ngoài cơ chứ.”
“Đúng vậy, mời Tứ tiểu thư tránh đi.” Sở Cẩm Dao nói thẳng.
“Mẹ con ta không thể nói chuyện riêng sao? Hay là ta muốn nói gì với mẫu thân ngươi cũng muốn nghe? Ta và mẫu thân ở riêng khiến ngươi sợ vậy à?”

“A.. ngươi.. ngươi…”
Sở Cẩm Diệu tức không nói nổi. Khi nói chuyện, ai trong hậu trạch không nói lời uyển chuyển dịu dàng. Ai giống Sở Cẩm Dao nói thẳng ra vậy chứ? Sở Cẩm Diệu không muốn để Sở Cẩm Dao và Triệu phu nhân ở riêng. Nàng không dám khảo nghiệm huyết thống trời sinh và cảm tình sâu sắc thì cái nào mới bền vững. Cho nên nàng mới mở miệng không đáp ứng Sở Cẩm Dao. Theo như cách nghĩ Sở Cẩm Diệu, nàng nói ra lời này, Sở Cẩm Dao sẽ ngại tổn thương tình cảm, để nàng ở lại nghe. Ai biết Sở Cẩm Dao thừa nhận luôn, còn nói nàng đi ra ngoài đi.
Đúng là trong lòng Sở Cẩm Diệu nghĩ vậy không sai, nhưng Sở Cảm Dao nói trắng ra thì lại thẹn quá hóa giận. Sở Cẩm Diệu đứng thẳng lên, nói:
“Nếu Ngũ tiểu thư không thích con, con hà tất ở đây chọc người ghét. Nương, con ra ngoài đây.”
“Ai… Diệu Nhi.”
Triệu phu nhân gọi một tiếng, cũng không giữ được người. Đợi Sở Cẩm Diệu ra ngoài rồi, mới oán trách nhìn Sở Cẩm Dao: “Ngươi cần gì phải như thế, hai đứa đều là nữ nhi của ta mà. Sao ngươi có thể xa lánh con bé như thế?”
“Con xa lánh?”
Sở Cẩm Dao cảm thấy buồn cười. Mới vừa rồi Sở Cẩm Diệu ra ngoài, Sở Cẩm Dao thuận thế đuổi Tôn ma ma ra luôn. Hiện tại bên trong chỉ có mấy người thân tín với mẹ con hai người. Cuối cùng Sở Cẩm Dao cũng có thể mở lòng nói với Triệu phu nhân: “Mẫu thân, người bình tĩnh mà ngẫm lại đi. Là con vẫn luôn xa lánh, hay là người nào đó vẫn luôn mang theo thành kiến với con?”
Triệu phu nhân bị hỏi lại nên bực bội, hơi nhíu mày, nói: “Ngươi hỏi như vậy là ý gì? Sao có thể nói như thế với mẫu thân?”
“Không phải con muốn, mà là con không nói vậy, mẫu thân sẽ không chịu nhìn thẳng vào quan hệ của chúng ta.” Sở Cẩm Dao nói tiếp.
“Mẫu thân, con mạn phép hỏi người, người có nghĩ đến việc nhận con là nữ nhi không? Nếu mẫu thân muốn, chúng ta sẽ nói chuyện thật tốt. Nếu mẫu thân không muốn, xem như là con tự mình đa tình hôm nay đến nơi này không công.”
Sở Cẩm Dao biết giữa mình và Triệu phu nhân vẫn luôn có một bức tường. Còn tiếp tục như thế không phải biện pháp hay. Vấn đề này phải giải quyết. Nhân duyên giữa cha mẹ và con cái đều là duyên phận, Sở Cẩm Dao cảm thấy đời này mình với phụ mẫu duyên mỏng, ở hai gia đình đều xấu hổ, nàng còn không trông cậy vào việc Triệu phu nhân sẽ thân thiết mà yêu thương nàng. Nhưng ít nhất, nàng muốn có sự công bằng. Sở Cẩm Dao vẫn muốn cố gắng, cho nên mới nói ra những lời này. Rất muốn nói chuyện đàng hoàng với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân thở dài :
“Đương nhiên là ta muốn. Từ nhỏ ngươi đã lưu lạc ở bên ngoài, chịu khổ rất nhiều. Nhưng Diệu Nhi cũng thật đáng thương, ta xem nó là con bao nhiêu năm, làm sao nhẫn tâm để nó về nông gia chịu khổ. Nó đang êm đẹp làm tiểu thư thiên kim hầu phủ, bây giờ lại biến thành nữ nhi nhà nông, trong nhà có rất nhiều người coi khinh nó. Ta sợ nó chịu khổ nên mới trợ cấp một chút. Ngươi với nó không giống nhau, ngươi nên rộng rãi một chút, không cần cái gì cũng so đo với Diệu Nhi, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi.”
“Mẫu thân, con hiểu được ý người. Người luyến tiếc để Sở Cẩm Diệu rời đi, cho nên mới giữ lại. Coi như mình có ba nữ nhi, có phải hay không?”
Không đợi Triệu phu nhân trả lời, Sở Cẩm Dao đã nói tiếp: “Lòng của người rất tốt, nhưng mà sao người không nghĩ đến, con thì phải làm sao? Con đã quay lại đây rồi, trở lại nơi mình sinh ra. Về gia đình nhưng mẫu thân lại không coi trọng. Người muốn để những người khác đối xử với con như thế nào đây? Người muốn để Sở Cẩm Diệu và con đều là nữ nhi của người, nhưng việc đầu tiên có phải là người nên xử lý mọi chuyện một cách công bằng không?”
Triệu phu nhân im lặng thật lâu, mới nói: “Vậy ra ngươi vẫn luôn nghĩ như vậy, ngươi trách ta sơ sẩy với ngươi, ngươi cảm thấy ta đối với ngươi không công bằng?”
Vốn dĩ là như vậy. Sở Cẩm Dao biết nói ra cũng chẳng hay ho gì, nên mới lướt qua đề tài này: “Nữ nhi không dám. Mẫu thân, có lẽ người không biết con ở Tô gia chẳng tốt hơn là bao. Người đối xử, che chở cho Sở Cẩm Diệu như con gái ruột nhưng Tô gia không thế. Họ biết con không phải con họ nên động một chút không mắng thì chửi. Con vẫn luôn nghĩ mình sai rồi, nên mới không được phụ mẫu thương. Chỉ là khi phụ thân đến, con mới biết được thì ra con không phải nữ nhi Tô gia. Có thể quay về gia đình của mình, con vẫn luôn rất cảm kích, con thật sự rất muốn cùng ngài, cùng đại tỷ, nhị ca sống thật tốt. Con không cần người lập tức yêu thương con như Sở Cẩm Diệu, nhưng ít nhất con mong người hãy buông thành kiến đi, xử lí chuyện công bằng một chút. Đối với Sở Cẩm Diệu như thế nào thì với con thế ấy, chẳng lẽ như vậy cũng rất khó sao?”
Triệu phu nhân nghe xong, thở dài một hơi: “Được, ta biết rồi. Sau này nếu ta đưa Diệu Nhi cái gì, sẽ đưa ngươi một phần tương tự.”
Thật ra đây là chuyện tất nhiên, nhưng dù gì Triệu phu nhân cũng chấp nhận xem như mở đầu thuận lợi. Sở Cẩm Dao cười nhẹ: “Đa tạ mẫu thân.”
Triệu phu nhân nói: “Ta không ngờ ngươi suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu như ngươi cảm thấy không công bằng, ta cũng sẽ đưa ngươi một phần vậy. Nhưng ma ma quản giáo không thiếu được, đâu có cô nương nào lại không có ma ma quản giáo chỉ điểm, chuyện gì cũng tự mình làm chủ chứ. Có lẽ ngươi vẫn quen với cách làm dân dã, nghĩ mình trong nhà sẽ làm chủ, nhưng trong nhà chúng ta, như vậy là không có quy củ. Ở nhà mẹ đẻ còn dễ chịu, nhưng ngày sau về nhà chồng cũng phải lập quy củ với bà bà. Để bà bà dạy ngươi đối nhân xử thế. Dân gian thì không cần, có khi về nhà chồng còn tự ý quyết qua bà bà, trăm triệu lần không thể như vậy được.”
Quả thật, Sở Cẩm Dao còn bị ảnh hưởng bởi tình cảnh trong thôn. Những người sống ở đó, không cần chú ý quá nhiều như nhà quý tộc. Nếu đã cưới vợ về làm dâu, vợ sẽ lo hết toàn bộ gia nghiệp, thậm chí còn quản lí tiền bạc trong nhà. Người ngoài sẽ không cảm thấy không có quy củ, còn nghĩ nhà này cưới được một người vợ tốt. Cho nên sau khi Sở Cẩm Dao trở lại Trường Hưng Hầu phủ, cảm thấy không quen khi thấy người vợ trong nhà luôn phải nghe theo lời bà bà nói, hèn mọn nhu thuận như một con rối. Thậm chí việc xử lý một ma ma cũng không được tự mình làm chủ, Sở Cẩm Dao cảm thấy thật huyền ảo. Nhưng mà không còn cách nào khác, giờ Sở Cẩm Dao chỉ là một khuê tú nho nhỏ mà thôi, không có năng lực mà chống lại hoàn cảnh này.
Sở Cẩm Dao cúi đầu, nói: “Mẫu thân dạy phải.”
Còn trong lòng nàng nghĩ thế nào, đã là chuyện khác rồi. Triệu phu nhân thấy Sở Cẩm Dao nghe lời, khi này mới lộ ra vẻ vừa lòng. Triệu phu nhân nói: “Trong viện của ngươi không thể thiếu ma ma quản giáo. Nếu ngươi đã không ưng Tôn ma ma, ta sẽ giúp ngươi tìm một người khác.”
“Không cần đâu ạ.” Sở Cẩm Dao nói: “Hôm nay nữ nhi đến đây cũng để nhắc nhở Tôn ma ma, để bà đừng quá tự tung tự tác mà thôi. Về sau vẫn để bà quản lí là được.”
Sở Cẩm Dao nhớ đến những lời Tần Nghi nói, binh đến nước ngăn. Tôn ma ma rõ ràng là người của Sở Cẩm Diệu, cho dù nàng đuổi bà đi thật thì Sở Cẩm Diệu cũng tìm cách nhét một người khác vào thôi. Đã như vậy, còn không bằng lưu lại Tôn ma ma từ đầu. Ít nhất là địch ở ngoài sáng, ta trong tối, sẽ không mất đi tiên cơ. Hắn nói sao nhỉ? Đây là tương kế tựu kế.
Triệu phu nhân khó hiểu: “Ngươi còn muốn giữ Tôn ma ma?”
“Vâng ạ, con làm sao từ chối ý tốt của mẫu thân được.”
Sở Cẩm Dao trợn tròn mắt nói dối. Nàng hơi lộ ra vẻ ấm ức, nói: “Chỉ là Tôn ma ma có phần hơi hung dữ, con vừa mới trở về, chân còn đứng chưa vững đã nghe Tôn ma ma luôn miệng nói quản giáo. Còn chỉ ngón tay vào con, nói viện của con không có quy củ, còn bảo con đưa xiêm y phục sức cho bà giữ. Về sau làm cái gì cũng phải có được sự đồng ý của bà. Con lúc ấy người đang mệt mỏi, tính tình có bực bội mới nói bà hai câu mà thôi. Cũng không ngờ nói như vậy đã chọc giận Tôn ma ma, bà còn lớn tiếng muốn nhờ mẫu thân phân xử. Con còn tưởng bà nói đùa con, ai ngờ đâu quay lại, người thật sự chạy tới đây.”
Sở Cẩm Dao nói xong mới nhìn Triệu phu nhân, hỏi: “Mẫu thân, có phải Tôn ma ma nói như vậy với mẫu thân không ?”
Sở Cẩm Dao âm thầm nghĩ, đây có lẽ là khổ nhục kế đi. Sắc mặt Triệu phu nhân trở nên khó coi. Tôn ma ma chỉ nói Sở Cẩm Dao không phục bà quản giáo, làm gì nói mấy chuyện này đâu. Triệu phu nhân biết mình suýt nữa thì đổ oan cho Sở Cẩm Dao nên không nhắc lại mà chỉ nói: “Mẫu thân hiểu rồi, ta sẽ nhắc nhở Tôn ma ma, nhưng ngươi cũng không thể quá kiêu ngạo. Nào có cô nương nào muốn gả chồng lại chống đối ma ma quản giáo? Ngươi phải chịu khó học mấy cái dành cho nữ nhân, sửa hết thói hư tật xấu ngoài dân gian, là nữ nhân phải dịu dàng.”
“Dạ.” Sở Cẩm Dao ngoan ngoãn đồng ý rồi nói tiếp: “Mẫu thân, Tôn ma ma quá kiêu căng. Nếu ngay từ đầu con nể trọng bà ấy quá mức, khó mà biết được sau bà ấy có lên mặt không. Hay là con chỉ đưa trước cho bà ấy chìa khóa trang sức, còn xiêm y thì từ từ đưa sau, mấy ngày nữa lại đưa cho bà quản hộ?”
Đây thật sự là một cách giải quyết, Triệu phu nhân nghĩ một lúc cũng nói: “Được, ngươi cũng lớn rồi, là viện của mình thì cứ sắp xếp theo ý mình đi”
Sở Cẩm Dao chỉ chờ mấy lời này thôi. Trang sức được làm mới nên không nhiều lắm. Mọi người đều nhớ được. Nhưng xiêm y thì không giống, nàng tích trữ rất nhiều vải dệt, trong đó còn có nửa cây Vân Cẩm. Sở Cẩm Dao nhìn như là chấp nhận nhường một bước, nhưng kì thật là cách làm không thể động tay động chân được. Thậm chí còn đào sẵn một cái hố, ngày sau có thể dễ dàng diệt trừ Tôn ma ma. Sở Cẩm Dao muốn gì hôm nay đều đạt được, nên rất vừa lòng mà rời khỏi chỗ Triệu phu nhân. Sở Cẩm Diệu cho dù có ý xấu, ở trước mặt trưởng bối mách lẻo, nàng cũng sẽ không dễ dàng trúng kế. Nàng lần này là tương kế tựu kế, còn lần sau, chưa biết được ai mới là gậy ông đập lưng ông đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.