Sở Cẩm Dao chớp chớp mắt, không hiểu ý của Tần Nghi. Người này thật khó hiểu, nàng chân thành nói chuyện mà hắn lại cười là sao? Sở Cẩm Dao hơi khó chịu, đang tính đợi Tần Nghi cười đủ rồi sẽ hỏi hắn cặn kẽ một phen. Nhưng Tần Nghi cứ cười mãi không ngừng, nàng đành phải ngắt lời hắn.
“Ta đang nói chuyện nghiêm túc, ngươi đàng hoàng chút đi, không được cười!”
Tần Nghi vẫn còn cười, như có như không mà đáp lời: “Có thể là do thầy dạy ta dạy tốt chăng?”
Từ nhỏ, Thái tử đã có rất nhiều đại học sĩ dạy dỗ, những người này không những tri thức uyên thâm, thanh danh hiển hách, mà còn là văn thần võ tướng, những trọng thần trong triều. Họ lấy việc có thể tới dạy Thái tử mà tự hào.
Thầy của Tần Nghi không thể hình dung bằng một chữ tốt. Nhưng mà Sở Cẩm Dao không biết thầy trong miệng Tần Nghi quan trọng thế nào, chỉ nghĩ một chút rồi nói rằng: “Có câu danh sư xuất cao đồ, người bình thường có bắt chước cũng không học được, thôi ta vẫn là ngoan ngoãn học tập từ từ, chăm chỉ luyện tập mới tốt.”
Tần Nghi đi dịch sang bên cạnh, rồi ngoắc ngoắc tay ý bảo Sở Cẩm Dao lại gần. Sở Cẩm Dao hơi chần chờ.
“Chuyện này…”
Tần Nghi hiện tại đang là hình tượng nam tử tuổi trẻ mà, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng làm sao tới gần hắn như vậy giờ? Tần Nghi nhìn thấy Sở Cẩm Dao vậy mà không nhúc nhích, nên duỗi thẳng tay kéo nàng lại gần.
“Nhanh lên, ta không thể rời ngọc bội lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-boi-thai-tu-gia/137776/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.