“Thẳng lưng, nâng cằm, không được cúi mặt hướng vào trong”
Theo cách Tần Nghi dạy, Sở Cẩm Dao xiêu xiêu vẹo vẹo luyện tập tư thế thỉnh an. Sở Cẩm Dao nghĩ, tuy rằng tích cách Tề Trạch không tốt lắm nhưng khi dạy người khác vẫn rất kiên nhẫn. Khi nàng làm sai chỗ nào, hắn cũng không mắng mỏ mà sửa sai cho nàng.
“Đừng hoảng sợ.”
“Không phải ta sợ.”
Sở Cẩm Dao khó khăn đáp.
“Chỉ là không khống chế bản thân được.”
Tần Nghi khá hài lòng với đồ đệ nhặt được này. Tuy rằng động tác của Sở Cẩm Dao còn vụng về, nhưng chịu được khổ. Hắn nói sai lúc sau sẽ sửa, so với mấy nữ nhân trong cung suốt ngày dài dòng văn tự còn tốt hơn nhiều. Tần Nghi nói:
“Mệt rồi thì nghỉ một lúc đi.”
Cả người Sở Cẩm Dao mệt mỏi, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.
“Không được, ta mới học được động tác vừa rồi, nếu nghỉ thì lát nữa còn phải sửa lại một lần nữa cho đúng. Ta cứ như vậy một lúc, nhớ thật kĩ là tốt rồi.”
Tần Nghi nghe xong mấy lời này thì liếc nhìn Sở Cẩm Dao, trong lòng thay đổi cách nhìn. Không ngờ được nàng vậy mà chịu được khổ. Tiểu thư thiên kim bình thường, mấy ai chịu được làm khó mình cơ chứ? Sở Cẩm Dao đứng một lúc nhớ thật kĩ động tác rồi mới rên một tiếng ngã ngồi ra đất. Đấm đấm chân đang tê của mình.
“Thật mỏi.”
Tần Nghi có lòng tính nhắc nhở, không được lộ chân ra khỏi váy. Điều này so với thỉnh an không chuẩn còn vô phép hơn, nhưng nhìn thấy Sở Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-boi-thai-tu-gia/137764/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.