Đêm, nó vì gặp ác mộng nên giật mình ngồi dậy. Mồ hôi, nước mắt ướt đẫm. Lẽ nào tình trạng này trở lại?
Nó đã từng bị như thế trong khoảng thời gian 1 tháng sau khi bị đàn chị ấy từ chối. Quả thật, cơn ác mộng đã ám ảnh nó đến đáng sợ. Trong khoảng thời gian đó, cứ mỗi lần nhắm mắt lại, giấc ngủ chỉ mới lim dim đám người vây quanh đang chỉ trích bêu rếu nó lại hiện ra, nó lại nghe thấy những lời họ nói.....
"Đồ biến thái!"
"Đồ điên!"
"Bệnh hoạn!"
"Cút! Cút đi...."
- Không mà... đừng lại gần tôi... hức... Các người tha cho tôi đi mà.... hức... - Nó ôm đầu ngồi co ro sát đầu giường khóc nấc lên, không đến khi không còn sức nữa thì ngất xỉu.
- ----------------
Sáng hôm sau, nó không đến trường vì quá mệt và cũng vì......nỗi ám ảnh trong quá khứ của nó cứ trỗi dậy, nhìn đâu đâu nó cũng thấy bóng dáng những người đó.
Nó ngồi co ro một góc phòng khóc thút thít, miệng không ngừng lẩm nhẩm...
- ----------------
Cô sáng nay tuy có hai tiết cuối nhưng phải đến trường từ sáng sớm do lớp nó trống tiết đầu mà không có ai quản thì như họp chợ mất.
Cô bước vào lớp với phong thái lạnh lùng như thường ngày.
- Lớp đứng! - Giọng nói có chút lạ, cô ngước nhìn xem thì thấy đó là Nhi, không phải nó. Cô hơi khó hiểu.
Cô hỏi Nhi nó đâu thì Nhi bảo không biết, điện thoại thì khóa từ đêm qua đến giờ, sáng sớm cô bé có đến nhà nó nhấn chuông đứng gần 30 phút nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-a-em-khong-don-phuong/911414/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.