- Em để hộp y tế ở đâu? - Cô nhìn nó.
- Dạ ở bên kia!
Cô đứng dậy đi đến bên chiếc kệ gỗ, lấy chiếc hộp y tế màu trắng. Sau lại đi về phía nó.
Cô cúi người để nhìn rõ một lần nữa, có một chất lỏng sẫm màu chảy xuống.... là máu? Trên vệt sưng có một đường hằn dài đang liên tục rỉ máu.
Té cầu thang nặng đến vậy à?
Cô lúc này không biết phải nói gì nữa, sắc mặt nghiêm túc, xót xa.
Còn nó? Cô thì đang sốt ruột lo lắng mà nó chỉ đơ người ra ngắm người ta không chớp mắt.
Đồ háo sắc!
- A.. - Nó trở về hiện thực. Mặt mày nhăn nhó.
- Đau lắm sao? - Ngữ điệu êm dịu kèm một chút lo lắng khiến lòng nó ấm áp.
Thấy cô lo lắng, cái tính thích làm nũng của nó trỗi dậy. Nó hơi mếu môi, giương đôi mắt tròn xoe ứa nước, mặt mày tỏ vẻ đáng thương, gật đầu một cái. Thấy cảnh ấy, cô chẳng thể cầm lòng...
Cô mở hộp y tế ra, lấy dụng cụ bông băng bắt đầu xử lý vết thương cho nó. Gương mặt ấy chẳng thả lỏng được dù chỉ một chút.
"Cô là đang lo cho mình đúng không.." Càng nghĩ nó càng vui sướng. Nếu được cô chăm sóc như thế nó té cầu thang trăm lần một ngày, à không ngàn lần, vạn lần một ngày nó cũng cam lòng.
Động tác ôn nhu, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Chỉ vài phút sau, vết thương của nó đã được băng bó xong.
Cô thu dọn vào hộp mang để lại vị trí cũ, xong xuôi cô quay lại ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-a-em-khong-don-phuong/911412/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.