Đến phòng y tế, Tư Nhiên vừa sát khuẩn vết thương cho Gia Minh, vừa hối hận không thôi.
Thấy vẻ mặt ỉu xìu của Tư Nhiên, Gia Minh thở dài nói: "Tôi bị thương chứ có phải cậu bị thương đâu."
"Là vì cậu bị thương nên tớ mới xót! Nếu không phải do tớ thì cậu đã không bị thương rồi..."
Gương mặt Tư Nhiên càng buồn hơn. Dán băng cá nhân lên, Tư Nhiên đột nhiên đề nghị: "Tớ thật sự xin lỗi làm đổ nước cam lên người cậu lúc nãy! Tớ biết cậu không thích bị người khác làm bẩn đồ, nhưng mà tớ thật sự không cố ý đâu. Nếu được thì để đền tội, cậu hãy đưa chiếc áo bị dính nước cam cho tớ, tớ về giặt sạch rồi mai trả cho cậu."
"Không cần đâu."
Gia Minh từ chối mà không hề do dự. Tư Nhiên thấy vậy thì hỏi ngay: "Sao lại không được?"
"Vì tôi không thích người khác giặt đồ cho mình."
Tư Nhiên khó hiểu vô cùng.
"Tớ nhất định sẽ giặt sạch mà!"
"Không phải vấn đề giặc sạch hay không mà là vì tôi không thích mùi thơm của mấy loại nước giặt khác."
Tư Nhiên ngạc nhiên thắc mắc: "Mùi hương?"
"Phải, tôi không thích những mùi nồng như nước hoa hay nước giặt."
Tư Nhiên nghe thế hiểu ra. Cậu mỉm cười, nói một cách chắc chắn: "Vậy cậu nói cho tớ nước giặt cậu hay dùng đi, tớ đi mua rồi giặt cho cậu!"
Nhìn ánh mắt mong chờ của Tư Nhiên, Gia Minh chỉ bất lực lẩm bẩm: "Đúng là cố chấp đến đáng sợ."
Thấy Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-nhin-trang-tan/2802859/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.