"Ý cậu là có thể bạn học Thẩm đã quên mất chuyện năm đó?"
"Có lẽ vậy." Tư Nhiên cầm chiếc muỗng khuấy khuấy nước trong ly.
Mộng Dao lúc này còn khó hiểu hơn.
-Bạn học Thẩm theo mình biết không phải người hay quên, là người nhớ rất lâu nữa là đằng khác. Tại sao lại không nhớ Tư Nhiên được?
Bỗng một suy nghĩ táo bạo loé lên, Mộng Dao lập tức nói với Tư Nhiên: "Có khi nào bạn học Thẩm bị mất trí nhớ không?"
"Nếu mất trí nhớ thì nghĩa là cậu ấy chỉ quên chuyện của tớ?... Không, tớ cảm thấy khả năng này rất khó xảy ra."
Mộng Dao cười khổ, nghĩ bụng.
-Chuyện ít khả năng hơn là cậu thích bạn học Thẩm còn xảy ra thì chuyện đó có là gì đâu.
Thấy Tư Nhiên không thích chủ đề này lắm nên Mộng Dao đã hỏi vấn đề hiện tại: "Vậy, nếu bạn học Thẩm đi học lại thì cậu định làm gì?"
Trầm ngâm suy nghĩ, Tư Nhiên cũng không biết cụ thể sẽ làm gì.
"Cậu định tới xin lỗi? Cầu xin? Mong cậu ấy đừng để bụng và tiếp tục làm bạn với cậu?"
Không nhận được câu trả lời, Mộng Dao tức giận nói: "Cậu thật sự định làm như vậy sao?!"
Thở dài một hơi, thái độ của Mộng Dao đã dịu lại, nói với Tư Nhiên bằng giọng chân thành nhất: "Tư Nhiên à, cậu đâu có lỗi gì đâu mà phải cảm thấy có lỗi và xin lỗi. Tình yêu là bình đẳng, ai cũng có quyền được yêu. Nếu phải vì một mối quan hệ chưa biết sẽ kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-nhin-trang-tan/2802775/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.