Buổi tối,Cảnh Luân lái xe về nhà mẹ lấy cái laptop để trong thư phòng,Lệ Văn từ trong bếp đi ra thấy con trai im lặng bước lên cầu thang thì thở dài,kể từ lúc thằng con nó hờ hững mở cửa phòng ra ngoài, từ đó nó không muốn ngủ ở đây nữa,dọn đồ nó về nhà riêng, cô đơn một mình.
Đứng thở dài một hồi cũng thấy Cảnh Luân xách cái laptop xuống định ra cửa bị Lệ Văn giữ lại.
“Oắt con, ở lại ăn tối rồi hãy về.Đi mà, năn nỉ luôn ấy”.Lệ Văn đành sài sát chiêu, chiêu này lúc nào cũng hiệu quả, thấy con trai ngoan không nói lời nào chỉ nhìn mẹ rồi gật đầu,bỏ cái máy xuống bàn, bà mẹ hí hửng lôi cánh tay con trai dắt vào phòng ăn,đè vai anh xuống.
Cả quá trình, Lệ Văn đều gắp đồ ăn thật nhiều vào chén con trai,nhìn nó ăn mà thấy thương không thôi,dù không còn người con gái đó bên cạnh nữa nhưng vẫn còn gia đình bên cạnh mà.
Cảnh Luân thật sự không muốn ăn nhiều nhưng mà mẹ anh đã gắp cho anh như vậy thì cứ ăn cho mẹ vui.
Ăn xong, Lệ Văn cắt trái cây cho anh ăn tráng miệng rồi lại khui hộp nước ép ra, đổ thật đầy vào ly đưa cho anh uống.
Tự nhiên chỉ muốn giữ thằng oắt con này ở đây hoài luôn, không muốn nó đi chút nào.
Cảnh Luân đặt ly không xuống, lập tức đứng dậy ra phòng khách lấy cái laptop đi ra cửa, nếu còn nán lại chỉ một phút thôi, mẹ anh sẽ giở chiêu khóc lóc muốn anh ngủ ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-lai-thay-nguoi-thuong/1984744/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.