Thấy người mình yêu khóc thảm thương, Cảnh Luân tung cửa chạy tới hai người.
Hiểu Lam hoảng hồn thấy Cảnh Luân tóc tai không vào nếp, cúc áo bung ra, đang tiến tới gần “Anh đừng tới đây!!!!!”.
Cảnh Luân lo lắng đứng lại, mắt nhìn cô rồi lại chuyển sang tay cô, quát”Bỏ tay cô ấy ra cho tôi!!!”
Căng rồi, căng thiệt rồi,Sở Thiên Mặc toác mồ hôi, giựt tay ra như bị điện giật, làm lưu manh vẫn phải kiêng nể người đã có chồng.
Cổ tay Hiểu Lam bầm tím đi vì nãy giờ giãy giụa, Sở Thiên Mặc còn cách nào đâu.
Hiểu Lam nhân cơ hội hai người đàn ông không để ý, lùi về sau mấy bước rồi quay lưng chạy thụt mạng.
Cảnh Luân chạy xéo chặn cô lại, giữ cô trong ngực, mặc kệ cô, đã trong tay anh rồi thì còn lâu mới thoát.
“Đừng chạy trốn anh nữa”.
Sở Thiên Mặc rút lui, cho hai vợ chồng riêng tư.
“Thả em”.Hiểu Lam đánh vào ngực anh những vẫn không xoay chuyển.
“Không thả”.Cảnh Luân nói cứng rắn, cúi đầu thấp xuống ôm cô chặt hơn”Anh làm sai ở đâu, em nói đi!”
“Anh không sai gì cả, em muốn được yên tĩnh một mình”.Hiểu Lam hít sâu một hơi, từ từ đẩy anh ra, không chạy nữa, lấy hai tay lau nước mắt, ngước mặt lên đối diện với anh.
“Anh về đi, được không?? Để em chuyên tâm quay phim xong trở về với anh”.Hiểu Lam năn nỉ anh, giọng nói yếu ớt không còn chút sức.
Cảnh Luân đờ người ra, ảm đạm”Nếu em về cùng với anh, anh sẽ cho em đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-lai-thay-nguoi-thuong/1984575/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.