Tôi và Chu Tự chia tay, vào một ngày tuyết rơi hết sức bình thương đó.
Ngày tôi gặp lại Tô Hân, cô ấy nói: “Uẩn Uẩn, cảm ơn cậu đã khiến tớ nhìn rõ lòng mình.”
"Thật sự xin lỗi Uẩn Uẩn, Chu Tự ở bên cậu chỉ để kích thích tớ."
"Tớ đã quá ngu ngốc, lại còn cố gắng mai mối cho hai người, đều là lỗi của tớ, Uẩn Uẩn, cậu đừng trách tớ có được không?”
Lúc cô ấy nói câu này còn thân mật ôm lấy cánh tay của Chu Tự, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn kể từ sau khi chia tay, ánh mặt trời rơi xuống mái tóc ngắn đen dày của hắn, tôi chợt phát hiện mới ngắn ngủi vài ngày, hắn giống như gầy đi một vòng, gương mặt ôn hòa cũng trở nên ngày càng sắc bén hơn.
Mắt tôi lướt qua chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của hắn, tôi khẽ ngẩng đầu hỏi hắn:
“Ngày ấy ở trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, anh nói câu đó có phải thật lòng hay không?”
Thật ra tôi đã không thể phân biệt rõ ràng rốt cuộc mình đang kiên trì điều gì, là muốn hắn cũng thích tôi, hay là muốn cùng hắn ở bên nhau, nhưng khi đó ở trên đỉnh núi, lúc hắn nghiêm túc chăm chú nhìn tôi nói hắn thích tôi, tôi thật sự tin điều đó.
Hai năm thật dài, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể dài hơn hai mươi năm của bọn họ.
Hắn mím môi, bàn tay buông thõng bên hông nắm thành quả đấm, giọng nói vẫn dễ nghe như thường lệ: “Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-lai-gap-duoc-nguoi/3031003/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.