Ngoại trừ việc mất trí nhớ do yếu tố bên ngoài gây ra, kỳ thật trí nhớ của tôi rất tốt, có thể nhớ một chuyện rất nhiều năm, thậm chí còn có thể nhớ cả đời. 
Chẳng hạn như dãy số mà kỳ nghỉ hè năm ấy Tống Tây Hành để lại cho tôi. 
Sau khi gặp lại lần nữa, tôi và anh cho tới bây giờ vẫn chưa trao đổi số điện thoại, trước kia tôi không biết có phải anh lúc nào cũng cầm điện thoại hay không, nhưng mỗi lần gửi tin nhắn Wechat, anh nhất định sẽ trả lời chỉ sau một giây. 
Ngày đó sau khi tôi cho học sinh tan học, đảo mắt nhìn thấy chậu hoa dành dành đặt trên bệ cửa sổ, tôi cầm chậu hoa xoay một vòng, quả nhiên nhìn thấy phía dưới viết một hàng chữ nhỏ: 
"Triệu Ti Uẩn thích Tống Tây Hành." 
Cái này là tôi dùng đá nhọn khắc lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự ngây thơ, nhưng tôi không nghĩ đến có người cũng ngây thơ như mình, lại ở ngay dưới hàng chữ đó, ngay ngắn khắc dòng chữ: 
"Tống Tây Hành cũng thích Triệu Ti Uẩn." 
Tôi dựa vào cửa số lấy điện thoại ra, gọi cho dãy số kia, rất nhanh đường dây đã kết nối, khi nghe thấy câu “Alo, xin chào” quen thuộc, tôi không hiểu sao không kìm được mà rơi nước mắt. 
Hóa ra một giợt nước mắt có thể từ tụ lại đến rơi xuống nhanh đến như vậy. 
Tôi cắn môi không dám lên tiếng, sợ anh nghe thấy tôi đang khóc. 
Anh không cúp máy, mà chỉ đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-lai-gap-duoc-nguoi/3030987/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.