Lững thững trở về phòng với tâm trạng mơ hồ, tôi cứ như vậy thả mình trôi vào những dòng suy nghĩ miên man cho đến khi nghe thấy tiếng con trai đang cười đùa nói chuyện với bác Lý mới giật mình thoát khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Hiện tại đã là hơn bảy giờ, thằng bé vừa mới ăn cơm xong, nhưng thấy tôi cầm trên tay túi đồ ăn thơm phức con vẫn háo hức nhận lấy rồi chạy ra một góc ngồi xuống, ngoan ngoãn xem chương trình thiếu nhi đang phát trên ti vi. Còn lại mình với bác Lý, tôi định cất giọng hỏi bác về mấy ngày qua ở quê thế nào, thì lại bất chợt nghe thấy bác ấy nói.
- Cô Tình, chân cô tháo nẹp rồi à? Bác sĩ nói sao, đã đỡ rồi chứ.
Tôi gật đầu.
- Đỡ hơn nhiều rồi bác. Cháu cũng không cần phải dùng nạng, tập khoảng tuần là có thể đi lại được.
“ Vậy là tốt rồi. Tôi ở quê mà cứ thấp thỏm lo cô ở nhà có ai chăm không. May là gọi điện cho cô Phương nên tôi mới biết là cái cậu va phải cô chịu trách nhiệm”. Nói đoạn bác Lý dừng lại, ánh mắt ngước lên nhìn tôi đầy dò xét với nhiều tâm tư, nhưng mà có lẽ ái ngại tôi nên chỉ nói thêm:” Thật ra cô vẫn còn trẻ, cũng đừng nên gò bó bản thân mình quá”.
Nghe xong những lời nói ấy, tôi lúc này cũng hiểu được ý tứ trong câu từ kia là gì rồi. Ngay từ hôm đầu tiên, Vũ Đình Nguyên đưa tôi trở về rồi nằng nặc đòi bế tôi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-van-thay-anh/3193017/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.