Dòng người quá đông đúc, tôi cố gắng chen lấn để đuổi theo bóng hình quen thuộc của anh, thế nhưng người ấy đi nhanh quá, nhanh đến mức tôi có cố gắng như thế nào cũng không kịp được. Anh mỗi lúc một xa tôi hơn, anh lên chiếc xe BMW giống hệt mà ở Việt Nam vẫn thường có người đưa đón. Có điều, trong chiếc xe ấy, không phải là thư kí Dũng, cũng không phải là một người tài xế nào, mà chính là Ngọc, vị thanh mai trúc mã của anh, cũng là người đã yêu anh rất nhiều năm rồi.
Cô ấy ngồi ở ghế lái, anh ngồi ở ghế phụ, lúc lên xe tôi có thấy hai người mấp máy cái gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe được. Thêm nữa, gặp anh trong hoàn cảnh như thế này, tôi lại chẳng còn đủ can đảm để lao lên bất chấp giống như hồi nãy nữa, bởi vì tôi sợ. Sợ anh sẽ quên tôi, sợ anh sẽ không còn nhẹ nhàng nói chuyện với tôi, đặc biệt là sợ anh nghĩ tôi phá nát đi không khí vô cùng hòa hợp giữa anh và Ngọc.
Nghĩ đến điều ấy, tôi lại trở thành một người nhút nhát đầy bất lực, cả người rụt hẳn lại vào trong một chiếc kén không dám ngóc đầu dậy. Tôi đứng im nhìn chiếc xe lăn bánh, xa dần xa dần rồi hòa vào lòng đường quốc lộ mất hút, khóe miệng kéo lên một nụ cười ngây ngô đầy não lòng. Hơn hai tháng trước, là do tôi không đuổi kịp theo anh ngay, là do tôi cứ nghĩ nếu anh sẽ đợi tôi quay trở về để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-van-thay-anh/3192967/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.