Chuông cửa đột nhiên reo lên.
Đồng Khiết đứng dậy đi mở cửa. Bên ngoài là mấy nhân viên, “Thưa cô, chúng tôi tới chuyển đồ.”
“Ừ, mấy người theo tôi qua đây.”
Đồng Khiết chỉ hết một lượt đồ đạc của Mạc Thiệu Khiêm, bảo nhân viên chuyển nhà đóng gói mang ra ngoài.
“Đồng Khiết, em vẫn định đuổi anh ra ngoài sao?
Ngữ khí Mạc Thiệu Khiêm chua chát.
Người phụ nữ này lúc đầu cứng rắn, cố chấp yêu anh đến rầm rầm rộ rộ để người đời đều biết… Bây giờ sao lại có thể nói không yêu là không yêu chứ?
Lẽ nào trong lòng cô không còn chút tình yêu nào đối với anh nữa sao?
“Em từng nói, anh tự do rồi, đây chẳng phải là thứ anh vẫn luôn muốn có sao? Mà đồng thời anh cũng hãy buông tha cho em, để cho em được tự do đi.”
Qua rất lâu, Mạc Thiệu Khiêm mới khàn giọng nói một tiếng “Được”.
Vết thương trong tim vốn sắp lành, nay lại đột nhiên bị xé rách, máu tươi đầm đìa.
Mất đi cô giống với việc mất đi tình yêu của cô, khiến anh đau khổ đến mức khó hô hấp được.
Anh kéo hành lý, chậm chạp di chuyển ra cửa, lại không đi tiếp.
Anh nói, “Anh ở ngoài cửa canh cho em, em ngoan ngoãn ngủ sớm đi, trước khi ngủ nhớ uống sữa bò.”
Không có ai đáp lại anh.
Mạc Thiệu Khiêm gập hai chân, ngồi ở bậc thềm ngoài cửa, yên lặng canh giữ cho vợ mình.
Ngày hôm sau, Đồng Khiết mở cửa lớn ra, một chiếc bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392290/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.