Mạc Thiệu Khiêm không ngủ được, dứt khoát rời giường xử lý công vụ, hy vọng sau khi giải phóng được hết những tinh lực dư thừa này thì có thể buồn ngủ.
Nhưng cho đến khi trời sáng, mắt anh vẫn thao láo, cả người như một pho tượng khô héo, không có sức sống vậy.
Mạc Thiệu Khiêm hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Dung Thâm.
Lần trước hai người suýt cãi nhau, sau đó thì rơi vào chiến tranh lạnh.
Người Mạc Thiệu Khiêm có thể tìm lúc này cũng chỉ có Dung Thâm mà thôi, cho nên anh đã chủ động nhận thua. Khoảnh khắc điện thoại được nhận, anh mở miệng: “Dung Thâm, xin lỗi, trước kia tôi đã hiểu lầm cậu rồi.”
Dung Thâm vừa sáng sớm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn phát hiện ra là cái tên Mạc Thiệu Khiêm này thì bụng đầy oán khí bỗng chốc tiêu tán hết.
Dù sao cũng chẳng lần một lần hai đi dọn cục diện hỗn loạn cho anh rồi.
Anh ấy im lặng trong giây lát, rồi nói: “Lần này thực ra không nên nói với tôi, mà nên nói với Đồng Khiết.”
“Thiệu Khiêm, tôi làm bạn với cậu bao nhiêu năm rồi, tôi sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt như thế này mà làm loạn với cậu, nhưng cậu nói những lời này đúng là làm người ta thất vọng quá rồi, tôn trọng người đã khuất đặt lên hàng đầu, mà cậu lại còn nhắc đến những điều không phải của cô ấy nữa.”
“Cậu và cô ấy kết hôn ba năm, cô ấy là người như thế nào, những người bạn như chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392280/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.