Chương trước
Chương sau
Lâm Đình Duật gạt tay Vương Dịch Thành ra:

- Chị ấy không có ở đây.

Vương Dịch Thành khó chịu:

- Cô ấy không có ở đây thì ở đâu chứ?

Lâm Đình Duật ngồi xuống ghế:

- Hai người ly hôn rồi tại sao anh lại muốn biết chị ấy ở đâu?

Vương Dịch Thành nói giọng cầu khẩn:

- Giữa chúng tôi có một số chuyện, xin cậu đấy mau cho tôi biết cô ấy đang ở đâu.

Giọng Vương Dịch Thành run run, Lâm Đình Duật trả lời:

- Chị ấy vừa mới lên máy bay đi Hoa Kỳ, anh muốn gặp chị ấy cũng không gặp được đâu.

Vương Dịch Thành thẩn người, cô ấy thật sự rời bỏ anh rồi sao. Lâm Đình Duật nói tiếp:

- Tôi không biết giữa hai người có khúc mắc gì nhưng thời gian gần đây chị ấy có vẻ rất mệt mỏi, anh nên để chị ấy yên tĩnh một thời gian đi.

Vậy là cô thật sự muốn xa anh, lẽ ra anh nên nhận ra những gì cô làm sớm hơn để không phải tụt mất cô khỏi vòng tay mình.

Vương Dịch Thành lửng thửng bước ra ngoài, trên tay cầm chặt bức thư mà cô gửi cho anh. Lẽ ra hôm nay anh phải vui vì Cố Xuyên chịu sự trừng phạt thích đáng nhưng bây giờ trong lòng lại đau quá. Vừa nhìn bức thư mà lòng đau thắt, từng giọt nước mắt rơi xuống nhoè đi những nét mực. Bình an và hạnh phúc của anh chính là ở cạnh cô.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, nhà nhà điều tất bật mua sắm cho ngày năm mới. Vương gia cũng không ngoại lệ, năm nay bố mẹ của Tô Đình Đình là Tô Đình Kiên và Vương Uyển Thư cùng về Vương gia đón năm mới. Thời gian Tô Đình Đình ở nước ngoài không về để đi xem mắt theo ý ông và bố mẹ là vì cô đã có thai cùng với Hứa Nguyên Vũ, một doanh nhân thành đạt. Lúc Tô Đình Đình thú nhận chuyện mình mang thai với bố mẹ cô đã rất lo lắng nhưng bố mẹ đã không trách móc cô mà chỉ bảo năm mới nên đưa Hứa Nguyên Vũ về để nói chuyện với Vương Văn Khiêm.

Sau khi nói chuyện với nhau, ông nội không những không trách mắng mà vui mừng không thôi. Trong bữa ăn ông luôn miệng bảo Tô Đình Đình:

- Đình Đình à! Cháu ăn nhiều vào để khi sinh em bé rồi những món này không thể ăn được đâu đấy.

Tô Đình Đình cười:



- Vâng ạ.

Vương Văn Khiêm ôn tồn:

- Nếu Dịch Thành và Giai Ý không ly hôn thì chắc nhà ta sẽ gấp đôi niềm vui rồi.

Vương Dịch Thành đang ăn nghe ông nói bỗng khựng lại. Vương Uyển Thư vội lên tiếng:

- Bố à! Chuyện duyên số không thể đón trước được, hôm nay là cơm tất niên bố đừng nhắc chuyện không vui.

Tô Đình Kiên:

- Phải đó bố ạ, chúng ta đừng nhắc chuyện cũ nữa. Nào gia đình ta cùng nâng ly để tạm biệt năm cũ nào.

Mọi người cùng nhau nâng ly, Hứa Nguyên Vũ nói khẽ với Vương Dịch Thành:

- Đừng nghĩ nhiều, ông lớn tuổi nên như thế thôi.

Vương Dịch Thành khẽ cười gật đầu với Hứa Nguyên Vũ. Sau khi ăn tối xong Tô Đình Kiên đánh cờ cũng Vương Văn Khiêm, Hứa Văn Nguyên và Tô Đình Đình cùng Vương Uyển Thư cùng ngồi quây quần vừa xem đánh cờ vừa uống trà. Vương Dịch Thành không có tâm trạng nên ra ngoài sân cho thoải mái.

Ngồi trên chiếc ghế mây, ánh mắt nhìn về nơi những ánh đèn lấp lánh. Nếu như mọi chuyện không xảy ra thì anh Lâm Giai Ý đã hạnh phúc bên nhau rồi. Mở điện thoại lên tay vô thức tìm đến bức ảnh cũ mà cả hai chụp chung, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái trong ảnh, khóe miệng vô thức cong lên một cách hoàn hảo. Cô gái ngốc này giỏi thật, giỏi khiến anh yêu đến điên dại rồi cũng khiến anh đau lòng.

Tiếng pháo hoa vang lên rền vang cả một vùng trời, Hứa Nguyên Vũ cùng Tô Đình Đình từ trong nhà đi ra vui vẻ nhìn pháo hoa. Vương Dịch Thành nhìn hai người họ mà trong lòng có chút ganh tị, Tô Đình Đình cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bình yên cho mình. Tô Đình Đình xoay người nhìn cậu em trai đang ngồi phía sau mình sau đó tiến lại gần, tay cô vừa rót hai ly rượu cho Vương Dịch Thành và Hứa Nguyên Vũ vừa nói:

- Năm mới rồi không nên buồn bã như thế, nào cùng cạn ly để đón năm mới nào.

Vương Dịch Thành mỉm cười cạn ly với họ, Hứa Nguyên Vũ cười:

- Chúc Mừng Năm Mới!

Vương Dịch Thành:

- Chúc Mừng Năm Mới!



Tô Đình Đình tươi cười xoa xoa chiếc bụng to:

- Cậu à! Cậu đừng buồn nữa Nguyên Khang không muốn cậu buồn đâu. Cậu buồn thì mọi người cũng không vui đâu.

Vương Dịch Thành cười:

- Được rồi được rồi cậu không buồn nữa. Anh chị định sinh em bé ở đâu.

Hứa Nguyên Vũ trả lời:

- Bố mẹ Đình Đình cần phải quay về Pháp nên anh muốn Đình Đình ở đây sinh em bé, vả lại ông cũng lớn tuổi rồi cũng cần người bầu bạn, hơn nữa ông thích Nguyên Khang như vậy nếu để Nguyên Khang về Pháp ông sẽ buồn lắm.

Vương Dịch Thành hỏi:

- Thế công ty của anh ở Pháp thì sao?

Hứa Nguyên Vũ:

- Bên đó đã có Hứa Nhất Nam thay anh điều hành, từ khi quen Tô Đình Đình anh đã xác định về đây với cô ấy rồi.

Tô Đình Đình cười:

- Hoá ra điều năm trong kế hoạch của anh cả.

Hứa Nguyên Vũ:

- Vì em và con mà.

Vương Dịch Thành bĩu môi:

- Thôi đừng như thế trước mặt em, em buồn lắm đấy.

Cả ba điều bật cười, hóa ra duyên số là do tự chúng ta tạo ra mà thôi. Thời gian sẽ cho ta biết được ai là người yêu thương ta, ai là người muốn ở cạnh.

————————————————————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.