Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Dịch Thành, Lâm Giai Ý quẹt đi giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt sau đó nói với Chu Bách Hiên:
- Xin lỗi anh vì chuyện lúc nãy!
Chu Bách Hiên:
- Không sao chẳng phải anh đã nói sẽ giúp em sao. Đã diễn thì phải diễn cho thật chứ.
Lâm Giai Ý:
- Số tiền mua dự án sau này em nhất định sẽ trả lại đủ cho anh. Cảm ơn anh vì đã giúp em nhiều như vậy!!!
Chu Bách Hiên cười:
- Số tiền đó anh không vội sử dụng em cứ yên tâm, nhưng sao khi ra nước ngoài em định sống như thế nào?
Lâm Giai Ý cúi đầu:
- Trước mắt nên giải quyết xong chuyện ở đây sau đó em mới định hướng mình sẽ làm gì.
Vương Dịch Thành ngồi trong phòng xoa xoa thái dương nhìn sợ tiền được cộng thêm vào tài khoản mà khó chịu. Tống Thiệu Quân ngồi cạnh nhìn nét mặt lạnh toát của Vương Dịch Thành, không nhanh không chậm mà lên tiếng:
- Anh định làm sao?
Vương Dịch Thành cười nhẹ, giọng nói có chút hụt hẫng pha chút bất cần:
- Bây giờ có thể làm được gì nữa chứ!!! Tôi thua rồi.
Tống Thiệu Quân thở dài:
- Em nghỉ chị dâu làm như vậy là có mục đích, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.
Vương Dịch Thành:
- Mục đích? Mục đích của cô ấy là thoát khỏi tôi, mục đích là muốn tôi phải mất mát phải khốn đốn như thế này đây…
Tống Thiệu Quân ngán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-de-yeu-em/3392347/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.