Sau lần gặp tình cờ ở que của Đổng Khiết, đã gần một tháng Thiên Nam không nhận được tin tức gì của Bạch Lan. Anh đang vô cùng buồn bã, ngồi thơ thẩn phía trước nhà , nhìn những đám mây trôi bềnh bồng, trong đầu anh lúc này chỉ toàn hình bóng của một người đến nỗi nhìn đám mây trắng trên đỉnh đầu có vẻ giống đến cô ấy đến thế. Đang mải mê chìm vào giấc mộng đẹp, tiếng la oai oái của Tấn Nam làm phá vỡ cảnh xuân.
- Thiên Nam! Mày có nghe tao gọi không? Làm gì mà thẩn thờ như hòn vọng phu vậy?
- Thẫn thờ gì? Tao đang suy nghĩ chứ bộ!
- Suy nghĩ!! Đến cuốn sách còn cằm ngược, thì suy nghĩ cái gì?
- ờ.. thì ... thì kệ tao đi! Mày đến đây làm gì? Vô nhà người ta mà la toáng lên! Không biết phép lịch sự là gì à?
- Nếu mày biết điều mà t sắp nói thì mày sẽ không dùng thái độ đó nói với tao đâu!
- Chuyện gì nói mau đi! Cứ vòng vo như đàn bà !!
- Thì chuyện của em Bạch .....
Đang nói, Tấn Nam bỗng bị tay của Thiên Nam chặn lại. Thiên Nam láo liếc nhìn quanh, kéo Tấn Nam ra ngoài ngõ nhà, giọng thỏ thẻ:
- Tao đã nói đừng nói chuyện của Bạch Lan ở nhà tao mà. Mày quên rồi hả?
- Tao xin lỗi! tao quên mất!..mà .....mà có sao đâu có phải mày làm chuyện bậy bạ gì đâu, mà phải sợ!
- Tao đã nói là nhà tao không thích nhắc về gia đình đó mà, đặc bỉệt là cha tao, ông ấy bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-chi-co-anh/1069661/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.