Bạch Lan cùng Đổng Khiết cuối cùng cũng đến chỗ nhà bếp sau khoảng gần 20 phút đi bộ, Đổng Khiết mỏi nhừ hai chân, than thở _ sao có xe đưa đón mà sao tiểu thư không dùng? Đi bộ mệt muốn xỉu hà!! _ em không thấy cảnh vật xung quanh đây rất đẹp sao, với lại em biết không chỗ này là nơi mà lúc trước ông với mẹ rất thích tới mỗi năm đều đến tận ba bốn lần rồi còn gửi ảnh cho chị nữa, lúc đó chị nói khi nào về nước nhất định khi về nước sẽ cùng ông đến đây chơi! Vậy mà... _ tiểu thư... _không sao ! Đi như vầy cảm giác như được gặp lại ông vậy, nên không thấy mệt chút nào nhưng nếu em mệt thì chúng ta gọi xe cũng được. _ thôi không sao đâu ạ, dù gì cũng sắp đến rồi mà Một làn gió mát rượi bỗng vút qua, đám cây cỗ thụ khẽ rung mình, những cánh hoa khẽ đung đưa rồi chầm chậm rơi xuống, Bạch Lan nhẹ nhàng đón lấy, ánh mât rực rỡ, mùi hương tóc nhẹ nhàng cùng với tia sáng của buổi chiều tà làm khung cảnh trở nên vô cùng đẹp đẽ rung động con người. Một tiếng nói vang lên _ cô có biết đó là hoa gì không? Bạch Lan nghiêng đầu nhìn về phía tiếng nói. Đó là một chàng trai trạc tuổi nhưng có vẻ đứng đắn đầy trưởng thành nhưng điểm mà Bạch Lan chú ý tới là chiếc tập dề cùng chiếc huy hiệu hình chữ B sáng lóa trên ngực _hoa anh đào cùa Nhật Bản đúng. Nghe nói Bạch chủ tịch rất thích loại hoa này nên một trong những người bạn Nhật đã tặng ông năm cây nhưng do điều kiện khí hậu không tốt nên ba trong năm cây đã chết từ mấy năm trước rồi. Tôi nói đúng chứ đầu bếp Mã?
_cô biết tôi sao? Nếu cô biết tôi vậy chắc cô đây chính là vị tiểu thư, cháu gái cưng của Bạch chủ tịch rồi! _ vâng, chào an! Tôi là Bạch Lan! Nói rồi cô quay sang Đổng Khiết vẫn còn đang ngợt mặt ra: _ đó chính là vị đầu bếp mà chị mời đến để làm bánh đó. Anh ấy là một trong những đầu bếp giỏi của Bạch gia _ nhưng anh ta còn trẻ vậy mà? _ cảm ơn vì lời khen! Tôi được dạy dỗ để trở thành một đầu bếp mà cũng giống như tiểu thư đây được dạy dỗ để trở thành chủ tịch, tài không đợi tuổi mà đúng không? _ ý cùa anh ta là gì vậy của tiểu thư? _ anh ấy chính là truyền nhân tiếp theo của đại gia tộc nhà họ Mã. Sư phụ của anh ta là đầu bếp nhà họ Bạch nên anh ấy cũng muốn làm việc cho Bạch gia trước rồi mới đến tiếp quản gia nghiệp. _ ý của chị là anh ta chính ta con cháu của nhà họ Mã, một đại gia tộc gắn liền với bánh ngọt ư, mỗi cái bánh đáng giá hàng triệu đồng mà người ta vẫn tranh nhau mua đấy ư? Bạch Lan gật đầu biểu hiện cho sự xác nhận. Đổng Khiết chỉ có thề cảm thán:
_ ôi trời Bạch Lan nhìn vẻ mặt của Đổng Khiết mà không thể nhịn cười, nụ cười thân thiện nhưng pha chút sự giễu cợt đã làm rung động trái tim của chàng trai nọ. _ được rồi, quay lại việc chính! Tôi đến đây để xâc nhận menu bánh sẽ được làm cho buổi cắm trại, anh co danh sách ở đây không? _ vâng, tôi có mang theo đây Bạch Lan cầm lấy quyển menu mà Mã Vân Thiên đưa cho, cô xem xét một lát rồi nói: _ cái này tôi sẽ đưa cho trưởng clb để cô ấy duyệt sau đó tôi sẽ liên lạc với anh, mà anh đã có đủ nguyên liệu chưa nếu thiếu gì thì cứ nói nhé! _ vâng tôi biết rồi, vậy bây giờ cô rảnh không hay vô thử mẻ bánh mà tôi mới vừa làm ... Mặc kệ sự mong đợi sẽ lời là có của Đổng Khiết, Bạch Lan nói: _ thôi, tôi hơi mệt nên muốn về phòng trước. Tạm biệt anh. Nói rồi cô kéo tay của Đổng Khiết kéo đi bỏ lại Vân Thiên một mình đứng ở đó...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]