Chương trước
Chương sau
Tất nhiên nam nhân biết thứ đồ này không thể uống được.

Cậu cũng đâu phải ngu thật.Nhưng nhìn ánh mắt của Hảo Nhân như kiểu chắc chắn rằng cậu chỉ đang giả ngu thôi vậy.

Nam nhân không khỏi cảm thấy bất an trong lòng.

Cái này thật sự dễ dàng nhìn ra như vậy sao?Hay đó chỉ là nghi ngờ thôi?

Nam nhân âm thầm cân nhắc rong lòng, cuối cùng liếc sang vệ sĩ đang canh giữ bọn họ, cậu hạ quyết tâm cầm nó lên rồi đổ.

Một tiếng " Lạch cạch" chai nước bị đánh rơi.Nước xà phòng văng tung tóe trên mặt đất, đám vệ sĩ hoảng hốt quay lại và nhìn về phía họ.

Nam nhân sững sờ đứng đấy.Cậu không ngờ rằng ngay khi vừa mới đưa chai nước lên miệng thì Hảo Nhân đã hất cái chai xuống đất.

Sắc mặt của Hảo Nhân không tốt.Bởi y thực sự không hề muốn nam nhân uống những thứ này.Mấy cái nước xà phòng này có tính kiềm cao.Nếu lỡ lọt vào bụng nam nhân thì không biết sẽ gặp phải rắc rối gì nữa.

"Anh làm cái gì vậy?" trong lòng nam nhân cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó cậu cụp lông mày giả bộ ủy khuất nhìn y.

Hảo Nhân bối rối khi nhìn thấy cậu như vậy

"HE... hết mất rồi, hết mất rồi."Nam nhân tiếc nuối đống xà phòng dưới đất:"Anh đền cho tôi, anh phải đền cho tôi!"

"Quý ca!"Đột nhiên nghe thấy vệ sĩ cất tiếng chào hỏi, nam nhân giật mình.Cậu quay đầu lại, thấy A Quý đi vào bên trong vọng lầu.

Hảo Nhân bị phản ứng kích động vừa rồi của y làm cho bối rối.

Sau đó nhìn thấy A Quý đi vào, sắc mặt y càng thay đổi vài lần.

"Có chuyện gì thế?" A Quý nhìn khuôn mặt hậm hực của nam nhân bèn hỏi.

Nam nhân phớt lờ hắn.Thay vào đó cậu trẻ con đập chai xà phòng xuống sàn.Chai nhựa dội ngược trở lại và rồi " răng rắc" rơi xuống đất.

Hảo Nhân không biết nên nói gì thì tốt.Dù sao thì y cũng không thể nói với A Quý rằng mình lừa Lục gia uống nước xà phòng nhỉ.

A Quý liếc nhìn nước xà phòng bẩn dưới đất, trong lòng cũng đại khái đoán ra.Sau đó hắn quay lại nhìn Hạo Nhân, nói: "Lại là anh."

"Anh không cần nói với tôi, lần này cậu ấy lại làm phiền anh?"

Gì?

Những lời nói của A Quý khiến Hảo Nhân nghe nghe xong có cảm thấy như bị người khác chế giễu vậy.Hảo Nhân cau mày."Cậu nói thế là có ý gì?"



Biểu cảm của A Quý khiến y hiểu ra.Là hắn cho rằng y cố tình đến tiếp cận Lục gia sau khi biết được cậu ta là một người có tiền sao?

Trong mắt của A Quý tràn đầy sự khinh thường.

Hảo Nhân thấy vậy, giận run người.

Đây chính là hội chứng người giàu sao?Nhìn người nghèo nào cũng giống kẻ trộm à?

Y không phản đối,bởi vì nó không có giá trị.

Hảo Nhân liếc nhìn nam nhân rồi ủ rũ rời đi.Vừa ra khỏi vọng lâu, thì y nghe thấy A Quý nói:"Đợi đã."

Hảo Nhân khựng chân lại.

"Có một câu nói rằng vật họp theo loài, người chia theo bầy*.Anh và chúng tôi trước sau đều không phải cùng một loại người.Vì vậy, sau này nếu không có chuyện gì đặc biệt... "

A Quý dừng lại một lúc rồi nói thẳng:"Vẫn mong anh hãy giữ khoảng cách với chúng tôi."

Lời nói của A Quý khiến nam nhân bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy quá đáng.

Huống hồ gì là Hảo Nhân.Hảo Nhân nghe xong, quả nhiên tức giận rồi.Y quay người lại nhìn chằm chằm A Quý.

Cuối cùng y quay lại vọng lâu, một tay còn nắm lấy tay nam nhân và tóm cậu lại.

Nam nhân ngạc nhiên.

"Người chia thành bầy, đúng không?Đấy là chia thành cậu cùng cậu ấy hay là chia thành tôi và cậu ấy vậy?"

Điều này khiến lông mày của A Quý hơi nhíu lại

"Người cậu ấy ghét là cậu, không phải tôi!"Hảo Nhân không hề khách khí, trực tiếp nói:

"Theo tôi nghĩ thì cậu mới cần phải giữ khoảng cách với cậu ấy nhất!"Nói xong, Hảo Nhân kéo nam nhân đi.

Thấy y như vậy A Quý cũng thất thố trong chốc lát.

Vệ sĩ lập tức đuổi theo sau y.

A Quý không ngờ Hảo Nhân tức giận lại hung hãn như vậy, hắn thấy thật vô lý, nhếch khóe miệng rồi lắc đầu.

Nam nhân bị Hảo Nhân "cưỡng ép" và đưa về phòng bệnh của y.

Cậu không biết Hảo Nhân muốn làm gì, vừa định đứng dậy bỏ chạy thì lại thấy Hảo Nhân bước vào nhà vệ sinh với một cái lọ rỗng.

Một lúc sau, Hảo Nhân bước ra.Hảo Nhân nhét cái lọ vào tay của nam nhân, bảo:"Đền cho cậu này."

Nam nhân nhìn qua, hóa ra là một lọ đựng nước xà phòng.

Thấy cậu nhìn cái lọ sát như thế Hảo Nhân mới nhớ tới vừa rồi cậu luôn miệng kêu khát nước vì sợ cậu cầm lấy uống nên vội vàng cất cái lọ đi.Nhìn chiếc lọ bị Hảo Nhân để sang một bên, nam nhân cảm thấy có chút khó hiểu, không ngờ Hảo Nhân lại dúi chiếc lọ vào tay cậu.

"Cái này không uống được!" Hảo Nhân tưởng rằng nam nhân thật sự muốn uống nước xà phòng trong lọ.

Mấy cái thùng nước trống của máy lọc nước trong phòng bệnh vẫn chưa ai đến thay cả.Trước mắt chỉ còn lại một cái cố với ít nước thừa đêm qua xin từ trạm y tế về.

Trong bữa sáng mà Hảo Minh mang đến sáng nay, có một hộp sữa hộp

Hảo Nhân bóc ống hút, cắm vào cốc rồi nói với nam nhân:"Uống đi."

Người này cũng biết chăm sóc người khác phết nhỉ.

Nam nhân nghĩ.

Nam nhân cũng không ghét bỏ mà cắn ống hút rồi uống nó như thế.

Cổ họng được làm tưới đều, nam nhân trông có vẻ rất vui vẻ.

Nhìn nam nhân uống nước lọc một cách ngon miệng, Hảo Nhân thật lòng cảm thấy cậu đáng thương, nói: "Sau khi uống xong nước rồi ngoan ngoãn trở về phòng, nhóc biết chưa?



?

Nam nhân ngước mắt lên.

"Lúc nãy cậu nghe rồi đây, người chia theo bầy, tôi và cậu không phải người cùng một thế giới."

Vừa nãy chẳng qua là Hảo Nhân nuốt không trôi cục tức kia thoi chứ y thật sự không muốn thách thức A Quý chút nào.

Thực ra, y hiểu được những gì A Quý nói

Trước đây, trong giấc mộng, y chiếm lấy thân thể của Lục Gia, thân phận của y ngang với tất cả những người giàu có kia

Bây giờ, y là chính mình.Y chỉ là một người bình thường vừa nghèo vừa tầm thường-một người có thể lợi dụng người khác.

Hảo Nhân không dám mơ mộng đến việc kết bạn với những người như họ: "Tóm lại là cậu uống xong thì rời đi, đúng rồi."

Hảo Nhân ghét bỏ cậu.

Điều này, nam nhân có thể nhìn thấy từ mắt y.

Nhưng có một vấn đề

Sao cậu cứ cảm giác rằng người này có quen biết mình.Hơn nữa nó là cái kiểu rất quen thuộc.

Ngay cả lúc nãy khi ở trong vọng lâu, ánh mắt người kia nhìn A Quý giống như một người quen cũ đã quen từ lâu

Rốt cuộc anh là ai?

Nam nhân thắc mắc trong lòng.Trong trí nhớ của hắn, không có tồn tạingười như thế.

[Cậu không phải thật sự bị lão gia tử đẩy xuống cầu thang đấy chứ?]

Nam nhân nhớ lại những lời lúc nãy Hảo Nhân nói với mình trong vọng lầu.Chuyện này chỉ có cậu và Giang lão gia tử biết.Bởi vì lúc cậu và Giang lão gia tử phát sinh tranh cãi thì không có bóng dáng của ai ở đó cả.Nam nhân rất muốn hỏi Hảo Nhân, vì sao y biết được?Nhưng khi lời vừa đến môi, hắn đã kịp nuốt lại.

Vừa rồi người này đã nghi ngờ hắn rồi.

Bạn hay thì thì chưa rõ

Lỡ mình mở miệng bị y biết được là giả ngây giả dại mà y còn là người quen cũ của A Quý thì minh không phải tự tìm đường chết à?

Nam nhân chợt nghĩ đến hồ sơ bệnh án.Cậu đánh chủ ý lên nó.Hảo Nhân không đề phòng cậu, y bật TV rồi thu dọn hộp đồ ăn sáng bên cạnh và mang đi rửa.

Nam nhân ngoáicổ ra nhìn, sau khi chắc chắn rằng Hảo Nhân không chú ý bên này, cậu nhanh chóng rời khỏi giường lén lút lấy hồ sơ bệnh án của y.

"Trước tiên hãy xem xem anh là thần thánh phương nào..."

Hắn ngồi xuống giường, nhỏ giọng lẩm bẩm, ngay lần đầu thấy tên của Hảo Nhân, cậu có hơi sửng sốt.

Tưởng Hảo Nhân.

Cái tên này không phải giống cái tên hồi nhỏ của cậu sao?Hồi nhỏ cậu cũng tên là Tưởng Hảo Nhân.

Người xưa từng nói người tốt* đã định trước là sẽ khổ cực và vất vả.

🐙* Tên của Hảo Nhân (好人) có nghĩa là người tốt

Vì thế sau khi lão nhân gia đón cậu về, đã đổi tên cậu thành Tưởng Vĩ Hoành.Nhận tổ quy tông, cậu thuộc thế hệ con cháu nhà họ Tưởng vậy nên việc đổi tên cũng là hợp lý.

Cậu không ngờ rằng, trùng hợp thế mà giờ lại đụng phải một người trùng với tên ngày xưa của mình.

"Lục gia."

Tiếng nói đột ngột khiến nam nhân lập tức phản ứng người gọi cậu theo bản năng.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của A Quý, nam nhân thoáng giật mình



Toang rồi!(⊙ˍ⊙)

A Quý cũng cảm thấy kì lạ.Biểu cảm này của nam nhân là cậu hiểu hắn đang gọi cậu à.Nhưng nhìn lại lần nữa, thì nam nhân có vẻ không biết gì.Thấy cậu như vậy, nhất thời A Quý không phân biệt được là thật hay giả.

Cuối cùng, A Quý nói với cậu:"Chúng ta lên tầng nhé?"A Quý thuyết phục cậu quay lại phòng bệnh của mình.

Nam nhân nhìn vệ sĩ đứng ngoài cửa, sau đó quay lưng về phía A Quý, tiếp tục uống hết nửa cốc nước của mình.A Quý mặt nóng dán mông lạnh*, sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

🐙*mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người nhiệt tình, có ý tốt nhưng người kia lại hờ hững, lạnh lùng.

Sau cùng, hắn nghe thấy âm thanh, ngước mắt lên thì lại nhìn thấy Hảo Nhân.Hảo Nhân bước ra khỏi nhà vệ sinh và đang lau hộp cơm, y thoáng sửng sốt khi thấy A Quý.Tuy nhiên, việc này đã nằm trong dự kiến của y.

Bởi vì nam nhân đang ở đây.

Hảo Nhân không muốn để tâm đến A Quý.Y biết rằng A Quý đến là để đón nam nhân.

Thấy nam nhân quay lưng lại với A Quý, uống nước của mình y bèn vươn tay giạt lấy cái cốc.Cú giật ấy khiến nam nhân choáng váng. Cậu ngẩng đầu lên, cái ống hút ngậm trong miệng cũng bị Hảo Nhân lấy mất.

Hảo Nhân nhìn cái cốc nói: "Nước cũng hết rồi cậu còn uống gì nữa?"

... Đúng là thô lỗ mà.(っ °Д °;)っ

Nam nhân nhìn chằm chằm y oán trách

"Thêm nước."Nam nhân mạnh mẽ đòi hỏi.

Thấy nam nhân trẻ con như thế, Hảo Nhân không nhịn được cười.

Hảo Nhân hơi cúi xuống, ngoắc tay ra hiệu cậuNam nhân tò mò nhích lại gần.Hảo Nhân dùng âm thanh mà chỉ có 2 người họ nghe được nói:"Cút"

Sắc mặt của nam nhân trầm xuống.Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt của Hảo Nhân, nam nhân thấy được sự chán ghét y đối với cậu

Rốt cuộc anh là ai?

Trong lòng nam nhân xuất hiện một dấu hỏi lớn

Cậu ngày càng thấyngười trước mặt thật bí ẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.