Không biết có phải do bóp nát bóng đèn hay ngã trúng phải mảnh vỡ thuỷ tinh mà tay nam nhân lại trở thành như vậy.
Trên lòng bàn tay của cậu có cắm rất nhiều mảnh thuỷ tinh vụn.
Máu lỏng vẫn không ngừng ứa ra ngoài.
Chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng thấy đau.
"Đau ..." Nam nhân nhìn chằm chằm vào sắc mặt không ngừng biến hoá của Hạo Nhân.
Lời oán trách vừa nhẹ nhàng vừa đáng thương khiến Hạo Nhân phải ngước mắt nhìn cậu.
Trực giác của Hạo Nhân cảm thấy rằng người này có vẻ không bình thường .
Nhưng cái nhìn này , khiến Hạo Nhân sửng sốt.
Sau cùng, vẻ mặt của Hạo Nhân ngay lập tức giống như gặp quỷ vậy.
Trước mắt.
Sống mũi cao, đôi môi mỏng , dưới bộ râu nhếch nhác xồm xoàm , là một vẻ đẹp xuất chúng.
Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ
Cuối cùng, Hạo Nhân bật ra một câu: "Sao lại là cậu?!"
Nam nhân nghe tới(?) có chút giật mình.
Nhưng, biểu tình chỉ chớp mắt thoáng qua. Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, đèn trong phòng bật sáng.
Hạo Nhân đưa mắt.
Y tá đi vào giật mình khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước giường Hạo Nhân.
"Tìm thấy rồi?!"
Cô y tá kinh ngạc, giọng nhảy dựng lên và nhanh như chớp chạy vụt đi. Hạo Nhân sững người ở đó.
Cái này......
Nhất thời vô thố.*
(*): vô thố : là 1 thành ngữ trung quốc mang ý nghĩa vô phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-dau-nhin-lai-yeu-nguoi/2054414/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.