Chương trước
Chương sau
Tiếng chuông Đông Hoang vang lên là lúc Nguyệt Liên rời đi, nhìn hắn dần xa khuất làm cho Hi Hoa có cảm giác bất an lạ thường. Đến gần giờ Ngọ, Vô Ảnh mới xuất hiện đưa cho Hi Hoa một hộp gỗ, báo cáo đã tìm thấy. Hi Hoa mở hộp, rất nhiều mảnh giấy ở trong. Sinh Linh ngửi mùi liền biết nó là tạp khí của những trận pháp nào, thật lợi hại.

Vô Ảnh cáo lui, Hi Hoa tiếp tục công việc. Một ngày một đêm trôi qua, quả nhiên trận pháp đã được phác thảo lại giống như bản phác thảo trận pháp ở Hoa giới mà Dương Tử đã gửi đến. Hi Hoa tắm rửa chỉnh chu sạch sẽ xong liền cùng Mộ Linh đi đến mật thất của Sư phụ Nguyệt Liên. Hi Hoa bước vào tháp cổ, tự tay lấy ra dải lụa bịt mắt lại, mới hành lễ: "Hi Hoa tham kiến Tiền bối."

Ở hồng tâm y truyền đến cảm giác lạnh, sau mới nghe giọng ồm ồm vang lên: "Ngươi đến sớm hơn ta dự định, thật là nhân tài. Nào, đưa ta xem trận pháp"

Hi Hoa đưa ra trước mặt, Bản phác họa liền biến mất khỏi tay y. Một lúc Hi Hoa liền cảm nhận luồng hắc khí quen thuộc mới mở lời: "Luồng hắc khí này giống với hắc khí trận pháp ở Hoa giới. Vãn bối có thể phá giải nó một cách bình thường được không?"

"Thật ra, nói về việc phá giải, dễ thì dễ nhưng khó cũng rất khó, quan trọng là các ngươi dám làm hay không. Nguyệt Liên luôn nói về việc phả hủy Đồng Lô Hồng Liên, đó chính là cách phá giải duy nhất."

"Việc này, ta đã từng nghĩ đến".

Lão tiên cười trừ trả bản thảo về cho Hi Hoa rồi nói: "Nếu đã đến đây nhờ, ta đương nhiên sẽ giúp. Bây giờ lễ tế đàn đã bắt đầu diễn ra, ta đưa nguyên thần ngươi vào trong Đồng Lô Hồng Liên, nơi đó sẽ hiện các trận pháp của mười hai vị thần, ngươi hãy tinh ý phát hiện, chắc chắn sẽ có một trận pháp khác lạ. Trận pháp đó chính là mấu chốt để ngăn lễ tế đàn thành công, ngươi sau khi phát hiện hãy dùng ngọc bội của mình để ngăn chặn nó, ở ngoài sẽ có người phát hiện mà bắt ép kẻ ấy phải sửa lại trận pháp của mình."

Hi Hoa ghi nhớ lời căn dặn, rồi cảm thấy xung quanh nóng lên, y mở mắt thì đã thấy mình ở trong Đồng Lô Hồng Liên, xung quanh nham thạch chấn động cuộn trào. Từng vệt sáng hiện, Hi Hoa đưa mắt nhìn từng trận pháp ẩn hiện bao quanh y.

Mười hai trận pháp với mười hai kiểu cách khác nhau nhưng y vẫn nhận ra hơn nữa trận pháp đến từ đâu. Nắm giữ trận chốt yếu chính là Tứ phương theo Đông Tây Nam Bắc lần lượt là Côn Luân, Phượng Hoàng tộc, Thiên Cửu và Long giới, Hoa giới ở phía Đông Nam. Hi Hoa chậm rãi quan sát từng trận pháp, y biết rõ kẻ đó đã ngụy trang rất công phu tinh xảo, muốn phát hiện ra cũng rất khó. Trong Đồng Lô Hồng bỗng chốc chấn động, sức nóng cũng tăng cao. Hi Hoa nhíu mày đoán không chừng Đồng Lô Hồng Liên bắt đầu nổi giận mà hút linh lực rồi..

Nhắc đến đây trong đầu lại nảy ra ý: Trận pháp của kẻ đó có thể sẽ không làm cho Đồng Lô Hồng Liên hút linh lực của hắn.

Hi Hoa vận linh lực trong tay dò soát, bỗng dưng dừng lại trước một trận pháp, trận pháp này rất đồ sồ nhưng cảm ứng linh lực lại rất yếu, Hi Hoa nhìn qua hoa văn liền biết đây là trận pháp của Điểu tộc, một tộc được Phụ thân đánh giá là quan hệ rộng rãi và lớn lên nhờ sự giúp đỡ của ngoại tộc. Nham thạch cuộn sóng, Hi Hoa cầm lấy ngọc bội, vận linh lực cho ngọc bội bay giữa không trung. Ngọc bội phát sáng tạo ra một kết giới chắn trước trận pháp ấy.

Tức khí ngọc bội lưu chuyển. Ở ngoài, những vị thần cả kinh nhìn Đồng Lô Hồng Liên biến động mà trận pháp ở phía Điểu tộc có vấn đề. Nguyệt Liên liếc nhìn, trong người cảm nhận được tức khí của mình từ trong Đồng Lô Hồng Liên phát ra liền biết ngọc bội Mạn Đà La Hoa đang ở trong, cũng có nghĩa nguyên thần của Hi Hoa cũng ở trong đó.

Nguyệt Liên nhíu mày, trong đầu suy ra được Hi Hoa đã phát hiện được một trận pháp giả liền liếc mắt nhìn Hoa Đế cùng Phượng Minh, ngọc bội Mạn Đà La Hoa ở hông Nguyệt Liên hình như cũng cảm ứng được liền phát sáng, hắn khẽ nắm chặt ngọc bội nhìn về phía Điểu tộc, hắn đang lo lắng cho Hi Hoa, không biết y như thế nào. Hành động ấy vô thức rơi vào tầm nhìn của Tịch Nhan, ánh mắt gã phức tạp mà nhìn Nguyệt Liên.

Phía Điểu tộc, người đứng ra làm trận pháp là Ôn Diện, y là đại hoàng tử điểu tộc, chân thân là một con hắc ưng tu luyện tám vạn năm. Sức mạnh vô hình nào đó làm vạt áo sau lưng y đẫm ướt mồ hôi, Ôn Ngọc thấy vậy liền hợp sức với y. Ôn Diện nhíu mày nhìn qua trận pháp liền pháp hiện có thứ gì đó muốn ngăn lại, mà sau cái ánh hào quang chói lóa ấy, một nhân ảnh ẩn hiện. Ôn Diện trợn mắt, cả linh lực nhanh chóng bị phân tán, y không khống chế bản thân mà gọi lớn: "Hoa Thần"

Linh lực yếu đi, nhân ảnh biến mất, Trận pháp vỡ ra rồi hóa khói. Đồng Lô Hồng Liên chấn động, sức nóng như thiêu rụi cỏ cây gần đó, xung quanh tiếng ồn vang dội, Ôn Ngọc đứng sau ngạc nhiên hỏi: "Ôn Diện, chuyện gì vậy.. Huynh vì sao lại bị phân tâm.."

"T.. ta.. Vừa nhìn thấy.. Hi Hoa thượng thần.. Y ở trong Đồng Lô Hồng Liên.."

Vì câu trả lời của Ôn Diện mà khiến ai cũng bàng hoàng, những trận pháp gần như cũng muốn dừng lại, có người hướng nhìn trên tầng mây cao muốn xem qua ý kiến của vị thần tối cao nhất - Thiên Đế nhưng chung quy vẫn nhận lại một câu: "Cứ tiếp tục."

Nguyệt Liên khẽ thở phào, trận pháp đã bị phá coi như nguyên thần Hi Hoa đã trở về Long giới, ở đó có sư phụ, y sẽ không sao.

Hi Hoa chậm rãi ngồi dậy sau cơn ngủ mê man thì lại thấy Dương Tử đang ở canh chăm sóc mình. Y ngạc nhiên hỏi: "Dương Tử, sao đệ lại ở đây!"

Dương Tử nhanh rót cho y chén trà rồi nói: "Từ sau ngày điện hạ dùng nguyên thần để phá trận pháp của Điểu tộc người đã ngủ liên tiếp ba ngày ba đêm rồi. Đệ theo lời Hoa đế đến Long giới chăm sóc cho người."

Hi Hoa có chút sững người liền hỏi: "Ba ngày ba đêm, vậy Đồng Lô Hồng Liên sao rồi?"

"Đúng như dự đoán là không có chuyển biến tốt, Cỏ cây ở tứ hải bát hoang dường như không sinh sổi nổi, đệ nghe nói qua ngày hôm nay mà không đóng được thì sẽ có một vị thần..". Dương Tử úp mở, Hi Hoa uống nhanh chén trà rồi vội vã rời giường thúc giục: "Mau chuẩn bị cho ta, ta phải đến đó.."



"Nhưng điện hạ chưa hồi phục.."

"Ta không sao, chúng ta phải nhanh lên, không được để ai hy sinh cả."

Dương Tử nghe vậy liền kiềm lòng nhanh chóng thay y phục cho Hi Hoa. Cả hai nhanh chóng rời tẩm điện liền bắt gặp Vô Ảnh. Vô Ảnh nắm kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Ta đưa hai người an toàn đến đó, Hoa thần, mong người mang đấu lạp lên."

Điều làm Hi Hoa thổn thức không ngừng đó chính nhìn cảnh tưởng tứ hải bát hoang chìm trong màu đỏ vàng chói, đôi khi còn bắt gặp yêu quỷ ngán đường. Trong lòng Hi Hoa như lửa đốt, phía xa xa đã thấy một vùng trời đỏ như lửa. Vô Ảnh và Dương Tử một trước một sau tiêu diệt những oán linh ngán đường, Hi Hoa vút nhanh theo đường cấm Phượng Minh mở, từng hốc đá uốn lượn dần trôi qua chợt nghe tiếng vang trời, luồng linh lực hỗn tạp dần dần mạnh mẽ. Vô Ảnh vút nhanh giữ Hi Hoa lại nói: "Chưa thể xuất hiện."

Đấu lạp trên đầu Hi Hoa đã rơi mất, Dương Tử chạy đến nắm lấy tay y nói: "Điện hạ, bây giờ Hoa Đế đang dò la thời cơ, Đồng Lô Hồng Liên cũng chuyển biến liên tục, người không thể ra lúc này chưa kể bây giờ ở gần Đồng Lô Hồng Liên đang bị ma khí khuấy đảo, người mà tới e là.."

"Ta tự có cách.."

Hi Hoa vùng vằng, Vô Ảnh vội can: "Hoa thần ngài đừng vội, ta cảm nhận thấy linh lực của Chủ thượng ta đang rất điều độ, ngài ấy có nói với ta sẽ làm dấu hiệu để Hoa thần biết thế nên Hoa thần xin kiềm chế lo lắng mà đứng đây chờ đợi."

Hi Hoa dằng khỏi tay cả hai mà nói: "Ta làm sao không lo lắng, ai biết được các người lại đang làm chuyện gì không cho ta biết.. Cho dù không làm thì ta vẫn muốn giúp, nơi Đồng Lô Hồng Liên tụ tập rất nhiều vị thần cũng những tán tiên, ta không thể để họ chịu một mình.."

Dương Tử cố gắng khuyên nhủ: "Điện hạ, người nghe lời đệ đi. Nguyên thần người trở về thân thể mới nghỉ dưỡng được ba ngày, đây là lúc Đồng Lô Hồng Liên sát khí tỏa ra mạnh mẽ, người rất dễ bị oán linh xâm nhập, người nghe đệ đợi một chút nữa sẽ có lúc Đồng Lô Hồng Liên bị kiềm hãm, đến lúc đó ra vừa không hại mình lại vừa đúng lúc. Người, người lại giống như năm đó rồi."

Hi Hoa chợt sững lại giương mắt nhìn hướng có ánh đỏ chói, y khẽ thở ra rồi trong tay niệm ấn già, Ấn hoa bay lơ lửng trước ngực. Dương Tử bất ngờ hỏi: "Điện hạ, người làm gì vậy?"

Ấn hoa phát sáng vạch dưới chân Hi Hoa một trận pháp mà phía Đồng Lô Hồng Liên đã nổi lên tiếng ồn ào kinh ngạc. Vô Ảnh và Dương Tử cùng lúc nhìn mới trợn mắt. Ở đỉnh Đồng Lô Hồng Liên liền xuất hiện một vật ảnh Mạn Đà La Hoa trắng tinh khổng lồ, tiên khí của nó khiến sát khí ở Đồng Lô Hồng Liên bị kiềm chế. Hi Hoa thu lại ấn hoa rồi nói: "Đồng Lô Hồng Liên đã bị kiềm hãm, ta đến đó được rồi chứ!"

Dứt lời liền vội vút đi. Dương Tử và Vô Ảnh ngớ người nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Ai nấy đều kinh ngạc nhìn Đóa Hoa xuất hiện, có người còn nói to: "L.. là loài hoa linh tính của Hoa thần đó.. Là Mạn Đà La Hoa."

Mọi người kinh sợ hướng nhìn. Nguyệt Liên thở dài nhìn Hoa Đế và Phượng Minh, hắn mỉm cười rồi tự phá vỡ trận pháp của mình mà bay vút lên không trung. Ai nấy cũng há hốc nhìn theo, cứ nghĩ Nguyệt Liên tự tế nguyên thần, nhưng không! Nguyệt Liên đưa tay kết ra những khối băng đâm thẳng về phía dãy Vạn Trùng Sơn gần đ. Mọi người ai cũng lấy làm lạ, lại còn cả Phượng Minh tinh quân cùng Hoa Đế tự phá vỡ trận pháp mình. Bỗng có một người hét to:

"Hi Hoa thượng thần, là Hoa Thần kìa!"

Mọi ánh mắt ngỡ ngàng đổ dồn về phía ngọn núi. Một bóng người đạp từng khối băng mà bay hướng đến Đồng Lô Hồng Liên, từng khối băng bị đạp qua liền biến thành vạn cánh hoa trắng tinh khiết. Hoa đế cùng Phượng Minh nhanh chóng khai triển kết giới bao quanh Đồng Lô Hồng Liên.

Nguyệt Liên khai triển từng trận pháp hiện ra, hắn nhìn Hi Hoa. Cả hai cùng gật đầu làm tín hiệu. Cả không trung vang lên giọng nói to rõ

"Thiên Địa Tà Pháp

Vạn vật Bất Dung Hòa.. Phá!"

Mặt đất chấn động, cuồng phong nổi lên cuống theo bao cát bụi. Đồng Lô Hồng Liên như thét gào. Khóe miệng của cả hai đều đã rỉ máu nhưng vẫn cố kiên trì, trong giây phút đó hai ánh mắt ấy lại nhìn nhau như nhìn thấy niềm tin của cả hai đặt vào, cuối cùng là nở một nụ cười. Một tiếng nổ kinh hoàng mang theo ánh sáng trắng xóa che đi nụ cười đó, nó khiến xung quanh không ai còn thấy gì. Cho đến khi ánh sáng tản ra, đất bụi lắng xuống trơ ra một đống hoang tàn, trên đất là vài mảnh vỡ của Đồng Lô Hồng Liên. Tất cả thần tiên mới loạng choạng đứng dậy nhìn Đồng Lô Hồng Liên đã bị phá vỡ, ánh quang trời u tối mà rơi xuống một cơn mưa dội tan cái nóng.

Tại một vách núi, Nguyệt Liên lau vết máu trên miệng ôm Hi Hoa vào lòng, khẽ nói: "Bảo bối, thành công rồi.."

Hi Hoa nhíu mắt, mệt mỏi nhìn những mảnh tàn đó rồi ngẩng nhìn Nguyệt Liên. Nước mưa làm tóc tai hắn ướt đi nhưng vẻ mặt vẫn rất tươi tắn, Hi Hoa chợt mỉm cười: "Đa tạ.. Nguyệt Liên."

Phượng Minh chắp cánh bay đến che mưa cho cả hai, vui mừng nói: "Ra là ở đây, làm ta cứ tưởng hai ngươi đã bỏ tứ hải bát hoang rồi chứ!"



Nguyệt Liên nhìn Phượng Minh nói: "Giúp ta xua tan ma khí ở đây, Hi Hoa đang rất yếu. Cũng may lúc nãy có Thiên Đế nếu không.."

Phượng Minh ngớ người: "Thảo nào hồi nãy ta cảm nhận được luồng linh lực mạnh mẽ. Thiên Đế đã ghim pháp kiếm của mình vào đỉnh Đồng Lô Hồng Liên, không nghĩ các ngươi cũng chịu được luồng linh lực ấy.. A không, xem ra là ngươi chịu một mình đúng không?"

Nguyệt Liên vuốt tóc của Hi Hoa đã rơi vào hôn mê khẽ cười. Phượng Minh thở dài niệm chú, nơi đó liền xuất hiện một kết giới. Phượng Minh chợt hỏi: "Một chút nữa sẽ có người đến, ngươi tính làm gì? Ta không nghĩ sẽ có kẻ lợi dụng mà làm chuyện xấu lúc này đâu!"

"Linh lực ta sắp cạn, không thể hóa chân thân để đưa y về Long giới, giờ đưa về Hoa giới cũng không được, nơi đó ta vẫn chưa xem qua trận pháp, không biết nó thế nào rồi.."

Phượng Minh thở dài nói: "Nơi ta rất nóng chỉ sợ không hợp với thân thể Tiểu Hoa lúc này, chi bằng ta đưa hai ngươi về Long giới."

"Đưa về Thiên Cửu"

Nguyệt Liên và Phượng Minh giật mình nhìn người một thân kim bào thêu mây ngũ sắc uy nghiêm từng bước uy vũ tiến đến

"Tham kiến Thiên Đế."

Thiên Đế phất tay, khoảng đó bỗng dưng không có mưa, ngài bước đến thu lại kết giới rồi ngồi xuống kiểm tra kinh mạch cho Hi Hoa, chậm rãi nói: "Ta đưa Hi Hoa về Thiên Cửu, đó là nơi tốt để nó dưỡng thương"

"Chuyện này.."

Nguyệt Liên và Phượng Minh đều e ngại, Thiên Đế đưa tay bế Hi Hoa lên, Nguyệt Liên vội muốn níu giữ, ngài lắc đầu nói: "Đế Long yên tâm, đưa lên Thiên Cửu nhưng người chăm sóc y lại là người Hoa giới do Hoa đế coi quản, các người nên trở về nghỉ ngơi, ba ngày sau Hi Hoa sẽ trở về Hoa giới."

Phượng Minh hóa dạng người, đỡ Nguyệt Liên dậy. Cả hai lặng nhìn Thiên Đế rời đi, một cỗ xe vàng từ trời theo đường quang mà chạy xuống, mọi người cũng vừa đi đến, Thiên Đế nhìn Hoa Đế nói:

"Theo trẫm đến Thiên Cửu."

Hoa đế chạy đến giành Hi Hoa trên tay Thiên Đế, cả giận nói: "Vì sao phải để Tiểu Hoa lên Thiên Cửu, ngươi muốn trừng phạt nó sao!"

"Hoa Thần cần nơi dưỡng thương tốt, trẫm đưa nó đến Suối Tiên của Linh Bảo thiên tôn."

Hoa đế trầm ngâm, Thiên Đế thở dài né đường lên cỗ xe vàng nói: "Ngươi đưa Hi Hoa lên đi, chậm trễ sẽ không tốt."

Hoa Đế hừ một tiếng cuối cùng cũng mang theo Hi Hoa leo lên, Thiên Đế nhìn một lượt rồi nói với Tịch Nhan: "Thay trẫm dọn dẹp."

Tịch Nhan bấy giờ đang bất thần nhìn vào cổ xe, nghe dặn liền cúi mình tuân mệnh. Cỗ xe vàng rời bánh theo đường kim quang bay về trời. Nguyệt Liên lau vết máu trên miệng, bỏ qua dòng người hỏi thăm hắn mà nhìn cỗ xe dần biến mất. Ôn Ngọc bước đến nói: "Đế Long, không sao chứ?"

Nguyệt Liên phất áo rời đi, Vô Ảnh hóa phép để cả hai rời khỏi nơi này. Phượng Minh nhíu mày rút chiếc phiến phe phẩy, chuyện còn lại phải giao cho hắn rồi. "Dương Tử, giúp ta một chuyện"

Dương Tử vội cung kính: "Phượng Minh tinh quân có gì dặn dò!"

Phượng Minh ghé nói nhỏ: "Dẫn ta đi con đường, chúng ta về Hoa giới xem trận pháp, đừng để ai biết."

Dòng người tản đi rất nhanh. Ôn Diện đứng đó nhìn dòng lưu quang tan biến, chợt nở nụ cười ấm áp. Hi Hoa quay trở về rồi, thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.