Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng bước chân vang lên rõ ràng cứ vang vào tai Hi Hoa. Hi Hoa từ từ mở mắt, trước mặt lại là một mật thất âm u, cũng không biết lí do vì sao cứ hễ y gặp chuyện, mở mắt ra đều nằm trong mật thất, không lẽ muốn hành xử y đều phải bí mật như vậy sao? Hi Hoa ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở trên bậc thang, có một người đứng quay lưng lại với mình. Hi Hoa đứng dậy nhìn người đó.

Người kia chậm rãi quay người lại, có một điều làm Hi Hoa hết sức bàng hoàng là người ấy không hề có khuôn mặt mà thay vào đó chỉ là một cái hõm đen tỏa ra ma khí. Hắn chắp hai tay sau lưng, tuy không có mắt nhưng Hi Hoa vẫn cảm nhận hắn đang nhìn y.

Hắn ta không nói mà chậm rãi bước từng bậc thang xuống, Hi Hoa triệu Song Đao thủ sẵn, Dạ Tập Huyền từng nhắc nơi Tây Hoang này có người đang chờ y, có lẽ là người trước mặt này đây. Hắn dừng lại trước mặt y, bình thản nói: "Chúng ta đã quen biết từ trước nhưng ta không vội để nói cho ngươi biết ta là ai. Nơi này vốn dĩ không có khách, được ngươi ghé đến nên ta thấy rất vui. Nhưng thật ra cũng có chuyện để nói với ngươi nữa."

Hi Hoa nghi hoặc nhìn, hắn cười rồi nhàn nhạt nói: "Ngươi đến giờ đã biết cách tìm ra linh tính hoa cuối cùng của Lục Hoa Đông Hoang chưa?"

Hi Hoa nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc, đây là cơ mật của Hoa giới, người ngoài chỉ biết cơ mật là cơ mật chứ không ai biết cơ mật đó là gì. Nhưng tên này lại nói rõ ra như vậy, rốt cuộc hắn là ai.

"Ngươi cũng đừng tỏ ra kinh ngạc như vậy. Ta không chỉ biết về Lục Hoa Đông Hoang, nếu ngươi muốn tìm hiểu thêm thì có thể trao đổi với ta. Ta còn có thể giúp ngươi mau chóng tìm ra linh tính hoa cuối cùng nữa." Nghe hắn nói trông có vẻ rất tự tin nhưng nói ra hết như vậy càng làm cho Hi Hoa hết sức nghi ngờ: "Ta với ngươi không quen biết. Ngươi tự dưng muốn giúp ta hoàn thành Lục Hoa Đông Hoang, rốt cuộc là có mục đích hay điều kiện gì muốn trao đổi với ta?"

Hắn ta cười phá lên rồi lắc đầu: "Xuân Thần, ngươi đa nghi quá rồi. Ta thích thì ta giúp, không thích thì không giúp, huống hồ đây là đãi ngộ dành cho vị khách đầu tiên của ta mà, đúng không?".

Hi Hoa rút Song đao về sau lưng, nghiêm túc nói: "Nếu thật như vậy thì rất cảm tạ sự đãi ngộ của ngươi nhưng ta không cần. Bây giờ ta chỉ muốn biết ngươi rốt cuộc là ai? Nếu ngươi còn không trả lời vậy chúng ta giao chiến, nơi này ta một chút cũng không muốn lưu lại."

"Ta đã nói, chúng ta đã từng quen biết nhau. Nơi này đi hay ở là tùy ngươi, ta không giữ. Có điều trước khi ngươi đi ta vẫn sẽ nói, coi như là món quà tặng ngươi."

Hắn đưa tay lên tụ ma khí, đám ma khí đó bay lơ lửng trên không trung rồi dần hình thành thành một đóa hoa trắng tinh đầy tiên khí. Tay còn lại hắn vận ra một tụ ma khí khác rồi nhàn nhạt nói: "Một đóa hoa tinh khiết khi trộn lẫn với đám ma khí, nó sẽ trở thành một đóa hoa của quỷ. Cũng giống như ngươi, linh tính hoa cuối cùng dự báo là loài hoa yêu khí. Sẽ như thế nào khi một đóa Mạn Đà La Hoa rút đi yêu khí của một mảnh Đồng Lô thì sẽ trở thành Đóa Mạn Châu Sa Hoa, dễ dàng tạo ra linh tính hoa cuối cùng, trận pháp Lục Hoa Đông Hoang cũng vì thế mà hoàn thành."

Đóa hoa trắng tinh kia bị ma khí xâm nhập liền hóa đen lại, trên nó toát ra yêu khí nồng nặc. Hi Hoa nhíu mày, nôm na lời hắn nói có khác nào bảo y gia nhập ma đạo kia chứ. Hắn bật cười rồi nói: "Đừng vội tức giận, lời ta nói không sai đâu. Chỉ cần ngươi giữ lại mảnh Đồng Lô Hồng Liên cuối cùng, nhiệm vụ của ngươi sẽ rất nhanh được hoàn thành. Nhưng nó sẽ thành công hơn nữa khi ngươi chịu ở lại phò tá cho ta. Ta rất sẵn sàng nâng đỡ ngươi."

Hắn lại cười phá lên, thân thể hắn dần tan thành mây khói. Hi Hoa sửng sốt đuổi theo nhưng mây khói ấy cũng tan biến đi mất, tiếng cười lại vẫn như cũ cứ vang trong mật thất lúc xa lúc gần. Bỗng đầu Hi Hoa đau đớn, cảm giác giống như lần đầu bước vào mật thất của Hoa giới vậy, bước chân y không còn vững nữa, khung cảnh trước mặt tối sầm lại.

Một lần nữa Hi Hoa giật mình tỉnh dậy, nơi y đang nằm lại là một sơn động bình thường. Hi Hoa day thái dương, y cảm thấy rối bời vì không biết đâu là thật đâu là mơ nữa. Ở ngoài cửa động có tiếng nói chuyện, Hi Hoa bước xuống tảng thạch anh, đứng sau cửa động lén nhìn. Bên ngoài là tên Chiếm Viễn kia cùng với Ôn Ngọc đang nói chuyện. Hi Hoa nhíu mày, Ôn Ngọc có quen biết với Chiếm Viễn? Nhìn như thể hắn cũng không sợ nơi này cho lắm, thái độ nói chuyện cũng rất bình thường, y đè nén khí tức và hơi thở, y muốn nghe cuộc đối thoại giữa họ, rốt cuộc là có bao nhiêu bí mật ở đây.

"Ngươi nói thật!"

Chiếm Viễn nghiêng đầu hỏi. Ôn Ngọc gật đầu trả lời: "Rõ ràng là vậy. Chiếm Viễn, ngươi không thể dùng Hi Hoa để làm vật dẫn cho trận pháp kia, hắn không được đâu!"

Hi Hoa nhăn mặt, rốt cuộc bản thân y bổ dưỡng chỗ nào mà chúng lại cứ thay phiên nhau dùng y làm vật dẫn của trận pháp này nọ, xem y như gia vị bổ ích trong món ăn của chúng. Nhưng mà Ôn Ngọc nói y không được, có chút hơi kì cục.

Chiếm Viễn khoanh tay đi đi lại lại, khóe miệng bỗng cong lên, tàn ác nói: "Nếu theo lời ngươi Hi Hoa không còn là đồng tử nữa, vậy thì đứa bé trong bụng của y ta vẫn có thể dùng tới, sinh linh nhỏ rất hồn nhiên trong sáng nhưng oán khí cũng sẽ rất lớn."

Hi Hoa sững sốt, bàn tay bất giác đặt ở nơi can nguyên của mình, Ôn Ngọc biết y mang một ngọc long khí là lúc nào, không lẽ là lúc hôn mê nên hắn đến kiểm tra. Không đúng, Nguyệt Liên đã nói sẽ không ai biết việc này, không lẽ là Nguyệt Liên gạt y. Bàn tay Hi Hoa siết chặt, tự nhủ nếu thật là vậy thì tên Nguyệt Liên này nên bị y đánh cho một trận.

"N.. ngươi muốn lấy đứa bé ra sao? Ta, ta nghĩ nó chưa đủ lớn.."

"Ha, ngươi cũng có lòng thương hại sao?"

Ôn Ngọc hứ một tiếng. Chiếm Viễn lại nói thêm: "Lớn hay không, kiểm tra rồi sẽ biết."

Hi Hoa nghe vậy thoáng giật mình, họ sẽ vào đây vậy y nên ứng xử thế nào, hay tốt nhất là nắm rõ âm mưu của chúng. Hi Hoa vội trở lại tảng thạch anh giả nằm ngất đi, tiếng bước chân đi vào rồi dừng bên tảng thạch anh. Ôn Ngọc thấy Hi Hoa liền sửng sốt: "Ngươi bắt hắn về từ lúc nào?"

Chiếm Viễn ngồi lên tảng thạch anh rồi nói: "Là y tự đến, có thể là tìm nguyên do của việc thần tiên biến thành quái nhân. Quả nhiên là một thượng thần của tứ hải bát hoang, rất nhanh đã tìm được đến nơi này."

Ôn Ngọc cười khinh rồi nói: "Ngươi có vẻ khâm phục hắn quá nhỉ, hay lại muốn 'yêu thương' hắn, hắn đúng là một thượng thần lâu đời nên tiên lực rất dồi dào, đủ để ngươi bòn rút gần chục năm đấy."

Chiếm Viễn chặc lưỡi rồi nở nụ cười: "Ta đương nhiên muốn y."

"Ngươi.."

Ôn Ngọc cắn răng, lại sỗ sàng xông tới: "Ngươi không mau kiểm tra."

Chiếm Viễn vội bắt tay Ôn Ngọc lại, bình thản nói: "Ngươi đối với y hận chồng hận, lỡ ngươi dùng sức giết cả hai mạng thì sao. Ta vẫn muốn giữ lại."

Chiếm Viễn hất tay Ôn Ngọc ra rồi xoay người, bàn tay gã chạm đến thắt lưng của Hi Hoa. Hi Hoa cố gắng nằm yên nãy giờ bỗng có người chạm vào bụng mình, bao nhiêu giả vờ muốn bỏ hết. Bất ngờ một tiếng nổ vang lên kịp để y dằn mình lại.

Chiếm Viễn và Ôn Ngọc đứng phắt dậy ngơ ngác. Chiếm Viễn đưa tay, trên không trung liền xuất hiện một kết giới có thể nhìn ra bên ngoài. Ôn Ngọc nhìn thấy liền thất thần: "Là pháo cứu viện, có kẻ dùng nó để gọi thiên binh chi viện đến."

Bên ngoài một thuộc hạ chạy vào bẩm báo: "Bẩm, tên tù nhân tóc trắng ấy đã trốn thoát rồi ạ."

Chiếm Viễn tức giận đánh vào vách đá nghiến răng nói: "Giương đông kích tây, được lắm. Ngươi đem theo thuộc hạ theo ta, giết chết chúng trước khi thiên binh chi viện đến."

Nói rồi gã xông ra ngoài, nơi Tây Hoang là một lãnh địa có lợi cho gã, gã không muốn mất nơi này nên chỉ có cách sớm giết được Tuyết Lưu để bịt đầu hỗn sự rồi lui về ẩn nấp đợi thiên binh tìm kiếm rời đi rồi hành sự sau. Trong sơn động chỉ còn lại Ôn Ngọc và Hi Hoa. Hi Hoa vẫn nằm im đó xem có động tĩnh gì, bỗng y nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi về phía mình.

Ôn Ngọc giương mắt nhìn Hi Hoa nằm bất động, không hiểu sao một cơn tức giận bộc phát: "Nam tử không thể mang thai, nếu ngươi thật sự có thể thì ta nhất quyết không để đứa bé chào đời."

Bàn tay năm ngón của Ôn Ngọc liền hiện móng vuốt dài, mang theo sát khí đâm tới. Hi Hoa cảm nhận được nguy hiểm liền mở mắt, rất nhanh bắt được cổ tay Ôn Ngọc, tay còn lại một chưởng vào ngực hắn khiến hắn bay ra xa. Hi Hoa bật dậy, có chút rối loạn nhìn bàn tay của mình, hình như y cảm nhận được một khí tức quen thuộc.

Ôn Ngọc ho vài tiếng đau đớn rồi giương mắt nhìn Hi Hoa nghiến răng nói: "Ngươi giả vờ?"

Hi Hoa thu tay, bình thản nói: "Ôn Ngọc ngươi có vẻ rất rảnh rỗi, cha ngươi bị hóa thành quái nhân ngươi không quan tâm, ca ca ngươi ra sức chống đỡ Điểu tộc ngươi cũng không quan tâm. Vậy mà lại chạy đến đây cấu kết với Chiếm Viễn làm việc quấy, ngươi rốt cuộc là nội gián bao lâu rồi!"



Ôn Ngọc từ từ đứng dậy cười khinh nói: "Đúng là ta nhàn rỗi đến đây, nhưng thì sao chứ, ngươi muốn giết ta để trừ hại sau này sao?"

"Đương nhiên!"

"Ngươi!"

Ôn Ngọc trợn mắt sững sốt nhưng rồi hắn thu lại nét mặt nở nụ cười nói. "Ngươi không thể giết ta được nếu không muốn lúc này hai tộc đối đầu với nhau."

Hi Hoa tựa vào bàn thạch anh đáp: "Ngươi nói như thể trước đây Hoa giới và Điểu tộc thân thiết nhau lắm. Cũng chưa nhắc đến đời tiền bối, từ ngày ngươi cố tình phá lịch kiếp của ta thì quan hệ hai bên đã chấm dứt rồi. Ta cứ nghĩ lúc đó ngươi chưa nghĩ thông suốt, bao sự ghen tức đều hướng đến ta, không ngờ đến bây giờ ngươi cũng không thay đổi mà lại có phần tàn ác hơn. Trước giờ cũng không có dịp, coi như lần này chúng ta nói chuyện thẳng với nhau, đừng ném đá sau lưng nữa."

Ôn Ngọc bật cười khoanh tay nói: "Thì ra ngươi cũng thuộc dạng người giữ thù trong mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sợ ngươi. Ta thừa nhận ngươi hơn ta rất nhiều, đến cả vị ca ca ngu ngốc của ta vẫn một lòng yêu ngươi cho đến bây giờ, nhưng ta không giống hắn, ta có theo đuổi của mình và muốn thứ mình muốn thuộc về mình. Ngươi đừng nghĩ Phong Hiên yêu ngươi là yêu trọn kiếp, ngươi có con với Phong Hiên cũng không phải là thứ gì cao cả. Ta đoán không sai lúc nãy ngươi đánh ta một chưởng, ngươi cũng sẽ cảm nhận được thứ gì rồi chứ."

Cuối cùng cũng đi vào tâm chủ đề, đây là điều mà Hi Hoa để ý. Y không chắc lắm nhưng rất hoang mang trong việc cảm nhận pháp lực của Nguyệt Liên trong người Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc thấy Hi Hoa trầm lặng liền khoái trá, đưa tay kéo một phần vai áo của mình xuống để lộ một phần vai của mình. Người khác nhìn vào đa phần đều biết đó là vết tích hoan ái để lại. Ánh mắt Hi Hoa bắt đầu rung chuyển, Ôn Ngọc cười đắc ý, kéo lại phần áo nói:

"Doanh trại ở đó điều kiện không tồi chỉ là khoảng trống cô độc tình cảm thì lại rất thiếu thốn. Ta bên cạnh chăm sóc Phong Hiên cũng được mươi ngày nữa tháng, cùng bầu bạn tâm sự với hắn rất nhiều nên ngươi cũng đừng quan ngại về việc vì sao ta biết ngươi mang thai. Vốn dĩ trong việc này, ta và hắn quen nhau sớm hơn là ngươi biết đến hắn, thế nên sự thấu hiểu ta đương nhiên sẽ nhiều hơn ngươi. Cũng chính vì thế mà kề cạnh sinh tình cảm, một ngày trước ta và hắn.."

Ôn Ngọc dừng nói, khóe miệng hắn cong lên, tay giấu sau lưng hiện ra lông vũ mang theo kịch độc. "Cảm giác rất thích thú, ta thoải mái, hắn thỏa mãn. Hắn cũng rất ôn nhu, sợ ta vừa không chịu được khí hậu nóng bức nơi đó, lại sợ hành sự xong cơ thể không được thoải mái nên mới truyền rất nhiều linh lực cho ta, những vết hoan ái này cũng là do hắn để lại. Ngươi chắc không nghi ngờ sự ham muốn của người Long tộc rất cao đúng không?"

Từng lời từng lời Ôn Ngọc nói ra trôi chảy vào tai Hi Hoa, y nghe rõ nhưng đầu óc y đang mê man, y không tin Nguyệt Liên là người như vậy, nhưng y cũng không giải thích được nội lực mạnh mẽ của Nguyệt Liên trong người Ôn Ngọc, điều đó làm y đứng thất thần. Hỏi người trong tình trạng này dù có tin đến mấy khi nghe những lời nói đó đương nhiên sẽ rất đau lòng và trở nên giận dữ, Hi Hoa cảm thấy can nguyên mình chuyển động dữ dội như thể ngọc long khí đang tức giận vậy, nó khiến khuôn mặt y có chút nhăn lại.

Ôn Ngọc nhếch miệng, lựa thời cơ phóng tới ba bốn lông vũ nổi lửa hòng đả thương Hi Hoa. Nhưng dù sao giữa cấp phẩm thượng thần và thượng tiên đều cách xa một khoảng, Hi Hoa nhanh chóng mở một trận pháp ngăn cản những lông vũ đó rồi đảo tay một cước tung đến đánh Ôn Ngọc đập mạnh vào vách đá khiến hắn hộc máu mà ngã xuống đất, hắn trông có vẻ đau đớn nhưng cũng không quên bồi vài câu.

"Ngươi đang ghen với ta sao? Haha, cuộc đời ngươi sẽ chẳng được ai yêu lâu dài đâu.. Cảm giác bị người lừa dối có phải rất tuyệt không?"

Hi Hoa chậm rãi bước đến, ngồi xuống cạnh Ôn Ngọc nói. Y cảm thấy tâm trạng mình rất tồi, không biết lí do vì sao lại như vậy. "Đúng là ngươi vừa cho ta một cảm giác mới mẻ. Có chút đau đấy, nhưng nói về ghen. Trong việc này nếu muốn xử tội chết thì vẫn nên xử Phong Hiên hơn là ngươi đúng không? Thế nên việc ấy đợi ta gặp hắn rồi tính. Còn nói đến cảm giác mới mẻ ở đây, thì chính là được đóng vai kẻ tiểu nhân."

Bàn tay Hi Hoa nhẹ nhàng siết lấy cằm Ôn Ngọc ép hắn nhìn thẳng y, hắn khó thở nhưng vẫn nghiến răng nói: "Ngươi dám giết ta!"

Hi Hoa mỉm cười nói: "Một đao giết ngươi thì nhẹ nhàng quá, ta vẫn nên chọn cách độc ác hơn."

"Ngươi.. ha.. Xuân thần được người người kính ngưỡng xem ra cũng giống như bao kẻ tầm thường hành ý theo tâm tình của mình."

Ôn Ngọc cắn răng đang muốn chuyển mình thì một cảm giác đau đớn trỗi dậy, hắn trợn mắt nhìn tay chân mình từ lúc nào đã bị những dây rễ nâu sẫm mang theo gai nhọn siết lấy không cho cử động. Hắn có chút rùng mình liếc nhìn Hi Hoa đang nở nụ cười với hắn: "Ngu.. ngươi muốn làm gì?"

Hi Hoa thu liễm nụ cười rồi nói: "Thù trước kia coi như ta đã tính trong việc cắt lương thực cho Điểu tộc. Những chuyện khác ta có thể bỏ qua nhưng chuyện ngươi muốn phá ta và Phong Hiên, đặc biệt là muốn giết con của ta thì ta không thể tha thứ. Tội lỗi ngươi còn nhiều, ví như ngươi cấu kết với Lạc Tịnh Hương, nội gián riêng cho Chiếm Viễn, trà trộn vào từng tộc để lấy bí thuật. Nhưng đó là chuyện công, nếu như ngươi mạng lớn có thể sống qua hôm nay thì ngươi sẽ nhận được đãi ngộ của thiên quy. Hiện tại chỉ có chuyện tư, ngươi nói xem ta nên làm gì ngươi đây."

Mặt Ôn Ngọc đã tái đi vài phần, từng rễ cây siết chặt hắn như thể muốn nghiền nát từng xương cốt của hắn: "Ngươi Thả ta ra.. Ngươi dám đụng vào ta, ta làm ma cũng không tha cho ngươi."

Hi Hoa bật cười: "Làm ma? Ngươi nghĩ tội lỗi của ngươi như vậy mà Thiên đạo còn cho ngươi làm ma, ải súc sinh còn không muốn nhận ngươi?". Hất cằm Ôn Ngọc ra, lau nhẹ tay mình vào ống áo, bình thản nói: "Ngươi cũng không xứng cho ta đụng tay vào nhưng việc nào ra việc nấy. Ta nói trước nếu như ngươi may mắn thoát được cái chết nơi này, một là đến nhận tội với Thiên Đế để nhận khoan hồng, hai là nơi nhân gian không thiếu chỗ dung thân, ngươi tốt nhất nên biết cách chọn tốt cho bản thân. Còn nếu không sống nổi, thì đó là do công đức ngươi không có, tạo hóa không mỉm cười với tội lỗi của ngươi."

Hi Hoa đứng phắt dậy, Ôn Ngọc sợ hãi cố gắng cách xa y, miệng lắp bắp hỏi: "N.. ngươi.. ngươi muốn làm gì.. ngươi a!

Hi Hoa đứng ở cửa động, trên tay bóp nát mảnh linh lực cuối cùng. Y không giết hắn, nhưng những nội lực của Nguyệt Liên không thể để trong người hắn. Chỉ một trận lạc phách khiến bao nhiêu nội lực đó phút chốc phân tán. Hiện giờ Ôn Ngọc chẳng khác một phàm nhân, cơ thể hắn gần như cũng tím đi vì bị rễ cây xiết chặt. Hi Hoa thu rễ cây về, chậm rãi nói:

" Trước khi đi ta cũng muốn nói với ngươi. Nếu thật sự yêu một người thì hãy yêu cho có lí trí, đừng đem bản thân ra đùa bỡn để rồi đánh đổi lại cũng chỉ là sự hận thù. Ngươi yêu hắn không sai nhưng sai là ở cách yêu. Tuy ta đã đánh tan nội lực của Phong Hiên nhưng ta tin phần nội lực sót lại của ngươi sẽ không khiến ngươi chết đâu, sau này nếu thấy mình may mắn còn sống thì hãy sống sao cho tốt, thay vì cố gắng yêu người không yêu mình thì nên từ bỏ và yêu bản thân mình hơn đi, tránh phải gặp câu ác giả ác báo. Ta cho ngươi thời hạn mười ngày để dưỡng thương và suy nghĩ, sau mười ngày đó, một là ngươi đi nhận tội, hai là để ta nói thay ngươi, ngươi nên suy nghĩ kĩ vào. "

Hi Hoa phất tay áo một đường bay ra ngoài, thiên binh đã đứng thành hàng lớp trên đám mây, một thiên tướng thấy y vội đi đến bẩm báo." Tham kiến Xuân Thần. Bọn quỷ dơi đã bị phân tán, một số bị bắt, một số trốn thoát được trong đó có thủ lĩnh của chúng. Thiên binh đang đợi lệnh của ngài? "

" Ngươi thông báo về hướng bỏ trốn của chúng, hiện tại tiêu diệt được tên nào thì cứ tiêu diệt. Người bắn pháo hiệu đâu? "

" Dạ ở phía kia đang được y quân xem qua vết thương. Thiên binh đã đi rà soát khắp nơi. "

Hi Hoa gật đầu nói:" Hạn chế động binh, nơi này không chủ những có sinh linh sống ngàn năm, chúng ta không thể mạo phạm họ. "

" Vâng. Người còn dặn dò gì không ạ? "

Hi Hoa hướng nhìn bầu trời, chậm rãi nói:" Vậy phiền ngươi đem quân vào sơn động này tìm người bị thương để chữa trị đi. "

" Vâng. "

Hi Hoa hướng đến một nơi đi, Bác Tu và Tuyết Lưu ở đó thấy y đi ra liền đứng dậy vui mừng.

" Hoa Hoa! ". Tuyết Lưu chạy đến đu lên người Hi Hoa, siết cổ y đến khó thở:" Huynh làm ta lo lắng đấy, lúc nãy Bác Tu nói huynh đi đánh lạc hướng chúng. Tên Chiếm Viễn mưu mô tàn ác ta sợ hắn làm hại huynh. "

Hi Hoa nhăn mặt cười khan nói:" Ta không sao, nhưng ngươi mà cứ đu trên ta như vậy thì ta thật có sao đấy. "

Tuyết Lưu nhảy xuống đất, Hi Hoa đánh giá qua rồi nói:" Trên người còn nhiều vết thương tốt nhất đừng nên cử động, đợi y quân xem xét xong thì nên trở về U Minh giới nghỉ dưỡng đi. "

Tuyết Lưu hất tóc khoanh tay nói:" Ta là nam tử, chút vết thương này thì đáng lo ngại gì. "

Phía sau bỗng nghe tiếng ho, khuôn mặt Tuyết Lưu bất chợt đỏ lên, cũng không nói gì nữa. Hi Hoa nhìn sắc mặt hai con người trước mặt, cảm thấy mình cũng không nên chiếm thời gian quá lâu, y đưa tay lấy ra chiếc khuyên tai hướng Bác Tu:" Cái này ta trả.. "



Bác Tu trợn mắt chụp lấy rồi nhét vội vào áo, Tuyết Lưu giương mắt hỏi:" Cái gì vậy? "

Bác Tu e hèm vài tiếng nói:" Không có gì? Đồ của ta. "

Tuyết Lưu nghi ngờ, lại đi đến hỏi dồn:" Thứ vừa rồi ta thấy rất quen mắt.. ngươi cho ta xem.. ui da. "

Bàn tay Tuyết Lưu hướng tới liền bị Bác Tu đánh bép một cái, hắn cau có lắp bắp nói:" Xem.. Xem cái gì mà xem. Đồ của ta không phải của ngươi, còn không mau nói lời đa tạ với Xuân Thần rồi đi về. "

Nói xong Bác Tu hướng Hi Hoa hành lễ rồi cong chân chạy, Tuyết Lưu nhăn mặt quay lại Hi Hoa hỏi:" Hoa Hoa, đó là thứ gì vậy. "

" À.. là đồ của hắn, ta cũng không biết là thứ gì? Cái đó chắc ngươi tìm hiểu thì biết. Thôi đi về đi đừng để Bác Tu chờ. "

Tuyết Lưu gãi đầu không hiểu nhưng vẫn hướng Hi Hoa nói:" Vậy ta về trước.. Huynh ở lại bảo trọng, khi nào có dịp ta sẽ đến thăm huynh. "

Đợi Tuyết Lưu đi rồi, Hi Hoa buông tiếng thở dài, tự mình tìm đến cây Tử Linh Mộc. Hi Hoa bắt đầu lấy nhựa của nó, y là Xuân thần, là thần của thiên nhiên nên phần lớn các độc tố ở cây đều không ảnh hưởng đến y nhưng cũng không đồng nghĩa là y không cẩn thận. Từng giọt nhựa rót vào lọ màu kim phấn, mang theo mùi hương rất lạ.

Hi Hoa đứng trầm tư như vậy, bỗng từng câu nói của Ôn Ngọc tràn về, ánh mắt y rũ xuống. Tự thấy tâm mình có cảm giác đau đớn khôn nguôi.

" Xuân Thần! "

Hi Hoa giật mình, làm phần nhựa dính lên tay mình, một cảm giác nóng rực tràn lên, Hi Hoa vội dùng linh lực kiềm chế nó.

" Xuân Thần thứ tội! "

Thiên tướng thấy mình nhất thời làm Hi Hoa loạn tâm liền quỳ xuống nhận tội. Hi Hoa trấn tĩnh lại bản thân, hỏi:" Có chuyện gì? "

" Bẩm, đã rà soát xong hết vùng này, còn có trong hang động phát hiện một vị thượng tiên là người của Điểu tộc. "

Hi Hoa thu lại lọ thủy tinh, hướng thiên tướng đó đỡ tay ông lên rồi nói:" Đứng dậy đi. Thượng tiên đó là Ôn Ngọc, ngài phái người đưa hắn về Điểu tộc chữa trị đi. Nơi này ngài thay ta bố trí một trận pháp không để bất cứ ai đến loài cây này. Xong rồi thì trở về. "

" Vâng! ". Thiên tướng còn muốn hỏi thêm về vết thương nhưng Hi Hao sớm đã không còn tâm trạng mà quay lưng trờ về Thiên Cửu. Kính Văn nhận lọ thủy tinh rồi bắt đầu trích ra những lọ nhỏ khác, nói với Hi Hoa ngồi ở bàn ngọc bên cạnh:" Chúng ta cần tìm hai loại thử nghiệm, một là oán linh, hai là tinh linh thuần, nếu thật sự nó là độc gây ra cho hiện tượng hóa quái nhân này thì chúng ta cũng dễ dàng tìm ra được cách giải. "

" Ừm.. đệ sẽ sai người tìm. "

Kính Văn gật đầu, lại nói:" À, đệ biết gì không. Lúc nãy Đế Long có thông linh qua Thiên Xu tinh nói là đã nhận được khẩu lệnh của Thiên Tướng Thiên Cửu dàn trận chờ sẵn, kết quả là tiêu diệt được hơn năm chục tên quỷ dơi đang hoảng loạn bay về hướng đó, nhưng hắn lại để tên Chiếm Viễn thoát khỏi, gã quả thật may mắn.. "

Kính Văn ngừng nói, quay lại nhìn Hi Hoa. Hi Hoa ngồi thẩn người, ánh mắt xa xăm, tách trà trên bàn đã bị rót cho tràn ra khay. Kính Văn phất tay, một đạo quang xuất hiện làm Hi Hoa bừng tỉnh, trà vì thế cũng đổ ra vạt áo. Kính Văn đi đến ôn nhu hỏi:" Đệ sao vậy? Là không khỏe hay gặp vấn đề gì sao? "

Hi Hoa thở dài rồi lại lắc đầu:" Không có, chỉ là có vài việc vặt cần nghĩ thôi. "

Kính Văn ngồi xuống bên cạnh, dùng pháp thuật thu dọn tách trà rồi rót cho Hi Hoa chén trà mới:" Thời gian qua có nhiều căng thẳng, đệ vẫn nên giữ cho tinh thần thoải mái để có thể có sức đối mặt với những khó khăn mới. Hay là đệ về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thấy khỏe rồi tiếp tục công việc. Từ Tây Hoang trở về đệ vất vả rồi. "

Hi Hoa trầm lặng một chút, có lẽ y nên giữ cho đầu óc thoải mái. Y không nên bận tâm đến lời Ôn Ngọc nói, hắn chắc chắn là muốn gây hiểu lầm, Nguyệt Liên không thể như vậy, y tin hắn:" Kính Văn, đệ hỏi huynh một vài câu nhé. "

" Được, đệ hỏi đi! "

Hi Hoa ngập ngừng rồi mới nói:" Huynh dù gì cũng là bằng hữu của Nguyệt Liên nên huynh cũng sẽ biết vài tính cách của hắn. Huynh nói cho đệ nghe xem, Nguyệt Liên hắn có.. có tính cách, thích bỏ cũ thay mới không.. Ý đệ là, ví như.. "

Nói đến đây Hi Hoa bỗng thấy bối rối, nên nói như thế nào đây nhỉ, mình có nên nói rõ ra không. Kính Văn thấy sự bối rối của Hi Hoa liền bật cười nói:" Áo quần phải thay, giày có thể thay, giường có thể thay, nhà cũng có thể thay nhưng hắn chưa từng thay đổi quyết tâm của mình. Chỉ cần thứ gì đó hắn đã đặt tâm huyết thì cho dù có phải đối mặt với Lục giới này, hắn vẫn không từ bỏ. Hắn ghét phải dây dưa không rõ ràng, thứ đã thuộc về mình thì nhất quyết không san sẻ cho người khác. Đệ nói xem hắn khó khăn theo đuổi đệ được bảy vạn năm rồi, đâu dại gì dễ bỏ như vậy huống hồ đệ còn có ngọc linh khí với hắn, bỏ người mình yêu, bỏ nhi tử của mình để chạy theo cái mới, đó không phải là Đế Long mà chúng ta quen biết. "

Hi Hoa mở tròn mắt, lắp bắp nói:" H.. huynh.. cũng biết chuyện.. này sao? "

Kính Văn bật cười kể lại:" Trước khi hắn theo Vạn Uyên đem quân ra ranh giới linh giới, hắn có chạy đến chỗ ta vui mừng khoe khoang, nói hắn sắp làm phụ thân rồi, hắn còn nhờ ta trông đệ đến khi hắn về, ngày ngày báo cho hắn đệ ăn gì uống gì làm gì ngủ bao lâu, có khó chịu trong người hay ốm đi nhiều không? Thuốc trà cũng do hắn chuẩn bị sẵn cho đệ. Đệ nha, hắn lo cho đệ như vậy mà đệ lại nỡ lòng nào nghi ngờ hắn. "

Hi Hoa vội huơ tay:" Đệ không có ý. Chỉ là có chút việc khuất mắt thôi.. Đa tạ Kính Văn huynh. "

Hi Hoa đứng dậy hành lễ rồi chạy vội về về điện Xuân Thần, thả mình lên trường kỷ. Nghe Kính Văn nói vậy tâm trạng y bỗng tốt lên hẳn, y cười mủm mỉm, không tự chủ thông linh với Nguyệt Liên. Bên kia rất nhanh đã nghe Nguyệt Liên hồi đáp, Hi Hoa vui vẻ im lặng một chút rồi mới hồ hởi hỏi.

" Nguyệt Liên ngươi yêu ta không? "

- Hửm?

" Nguyệt Liên, ngươi có yêu ta không? "

- Yêu chứ!

" Yêu ta có nhiều không? "

- Nhiều! Rất nhiều!

Hi Hoa bật cười hì hì rồi nói:" Ta cũng yêu ngươi rất nhiều, rất rất rất nhiều."

Thông linh cầu liền bị Hi Hoa ngắt đi, Y vùi mặt mình vào gối, khóe miệng vẫn nở nụ cười, hà cớ gì phải vì những lời nói kia mà gây ra hiểu lầm. Y chỉ tin vào mắt mình và tai mình hoặc tự Nguyệt Liên thừa nhận, y không đoán già đoán non mà mệt lòng, y tin tưởng hắn, mãi mãi tin hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.