Trì Ngạo Dịch tay bắt đầu tháo vạt áo của nàng, hắn muốn nàng!
Khúc Huyễn Yên bị hắn hôn nhưng vẫn là đẩy hắn ra nói: "Vương gia, thương thế của ta còn chưa khỏe....
Trì Ngạo Dịch kịp phản ứng lập tức buông Khúc Huyễn Yên ra đứng lên thầm mắng mình một câu đáng chết. Thương thế của nàng còn chưa khỏe, hắn đúng là không khống chế nổi chính mình.
Khúc Huyễn Yên nhìn sắc mặt hắn có chút đen liền cười nói: "Làm sao vậy? Tức giận sao? Thực tình....ta còn đau quá...
Trì Ngạo Dịch nghe xong lập tức khẩn trương bắt lấy nàng nói: "Đau nhức? Đau ở đâu?"
Khúc Huyễn Yên vô lực nở nụ cười, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn nàng thật vui vẻ cùng cao hứng, ít nhất..hắn quan tâm mình không phải là...
"Nàng cười cái gì? Rốt cuộc đau ở đâu?" - Trì Ngạo Dịch lo lắng hỏi, nàng đau mà còn cười được sao?
Khúc Huyễn Yên rơi lệ. Nàng cảm thấy rất cảm động, rất hạnh phúc.
Trì Ngạo Dịch thấy nàng khóc thì ôm chầm nàng vào trong ngực đau lòng nói: "Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc rồi? Có phải tại ta dọa nàng rồi không?"
Khúc Huyễn Yên cũng ôm chặt lấy hắn nói: "Vương gia, người có biết người lúc này làm ta thấy rất hạnh phúc không? Đau hay không cũng không can hệ".
Hai người thân mật ôm nhau...
"Ai duuuuu, bản quận chúa trông thấy gì đây nhỉ?"
Một tiếng cười theo cửa phòng vang lên.
Trì Ngạo Dịch buông Khúc Huyễn Yên ra ngồi trở lại trên ghế khó chịu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-vuong-ki-phi/2003098/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.