Edit: Yuki
"Vương phi bởi vì miệng vết thương còn chưa khỏi lại tiến nhận hình phạt nặng như vậy, hơn nữa còn bị phong hàn chỉ sợ...không chịu được nữa...." - Đại phu lần nữa đánh bạo trả lời.
"Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy gì đấy hả? Tỷ tỷ sao có thể chết được? Ngươi rõ ràng ở đây nói bậy, ngươi đang ở đây nói bậy!!!" - Trữ Thi Phàm nắm lấy cổ áo đại phu lớn tiếng khóc la.
"Ngươi làm cái gì? Nếu không phải tại ngươi tỷ ngươi trở thành như vậy sao?" - Trì Ngạo Dịch lạnh lùng đối Trữ Thi Phàm, nếu như không tại cô ta Khúc Huyễn Yên cũng không bệnh đến nghiêm trọng như vậy. Lòng của hắn dường như rất đau đớn. Khúc Huyễn Yên như thế nào không có sự cho phép của hắn mà rời đi chứ?
"Đúng! Là vì ta, vì ta! Muội xin lỗi tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại đi! Muội chết thay tỷ có được không?" - Trữ Thi Phàm chạy đến bên giường cầm bàn tay lạnh buốt của Khúc Huyễn Yên lên mà khóc thét lên tự trách.
"Đại phu, nàng còn có bao nhiêu thời gian?" - Vu Nguyệt Dật nhẹ nhàng hỏi, hắn hiện tại quả thực là thống khổ.
"Một ngày...nếu như không tỉnh lại....nàng..." - Đại phu nói chi tiết.
Tất cả mọi người trầm mặc....
"Ai nha, các người như thế nào lại tuyệt vọng như vậy? Tên đại phu này thật vô dụng, thế này mà cũng không trị được"
Một tiếng nói nghịch ngợm trêu tức từ cửa phòng vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn sang, ngoại trừ Trữ Thi Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-vuong-ki-phi/2003094/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.