Y nha, cửa phòng đẩy ra, hai đạo thân ảnh một trước một sau tiến vào trong.
” Đây chính là phòng của ta.”
Trương Nguyệt Lãng đi ở trước, vẻ mặt đầy phức tạp mở miệng.
Khuôn mặt tuấn dật hơi cúi xuống, phảng phất như cho dù nơi này chỉ có hai người thì cũng không muốn cùng Thụy Thanh đối mặt.
Không phải là muốn sinh hờn dỗi, cũng không phải là muốn trêu trọc. Nội tâm thanh tịnh của Trương Nguyệt Lãng bây giờ đang bị các loại suy nghĩ khó xử vây quanh.
Có chút thích, lại có chút nghi ngờ, còn có chút suy tính hơn thiệt không xác định được.
Mình thật sự kém thông minh, vĩnh viễn cũng không thể đoán được trong lòng sư đệ đang nghĩ gì, muốn làm gì.
Sư đệ……..Là vì mình nên tới đây? Là do không đành lòng bỏ mình ư?
Vừa mơ hồ có chút cao hứng nhưng cũng lại có chút cảm giác bất an. Nhớ lại ngày đó tại Thụy phủ, sư đệ mặt lạnh nói một câu ” Tiễn khách “, Trương Nguyệt Lãng nghĩ đến trong lòng lại một trận phát lãnh ( rét run, lạnh)…………..
Ở trong lòng sư đệ, mình chưa chắc đã có chút phân lượng………
Sư đệ hắn có lẽ, chẳng qua là cảm thấy đùa giỡn với sư huynh mình có chút thú vị mà thôi.
” Sư huynh, ta cuối cùng cũng đến được nhà ngươi rồi. ”
Trong lúc Trương Nguyệt Lãng đang trầm tư suy nghĩ, Thụy Thanh đã sớm đóng cửa lại, vẻ mặt tự đắc, từ phía sau ôm lấy thắt lưng mềm mại của sư huynh, thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-vat-the-gia/2186518/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.