Trương phủ trời sầu đất thảm, chỉ chốc lát sau khi thiếu gia và quản gia trở về, gió bão rung chuyển đất trời đã bộc phát dữ dội. 
“Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!” 
“Cha, cha đừng kích động, thân thể là quan trọng.” 
“Lão gia, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể, chuyện ‘huyết ngọc bôi’ có thể bàn bạc sau…” 
“Sau cái quỷ gì! Vài ngày nữa là đến lễ tế tổ rồi, đến hôm đó, đến hôm đó, ai nha, ta khai báo với cha thế nào đây, hu hu hu…” 
Mọi người vội lao đến trước, đỡ lấy Trương lão gia đang đấm ngực dẫm chân than vãn, mồm năm miệng mười an ủi: 
“Lão gia người đừng quá thương tâm”, “Lão gia người đừng sốt ruột…” 
Trương Nguyệt Lãng vừa vào cửa đã chủ động quỳ xuống, lúc này hắn quỳ gối trước mặt cha, tự trách 
“Đều là hài nhi vô dụng, người trách mắng hài nhi đi, là con không có bản lãnh, không mượn được ‘huyết ngọc bôi’ về.” 
“Đứng lên đi, không thể trách ngươi được.” 
Trương lão gia được mọi người khuyên can một hồi, ngồi trên ghế than khóc 
“Chỉ có thể trách cha ngươi vô dụng, Thanh Dật Các kể từ khi vào tay ta, càng ngày càng suy tàn, cho đến bây giờ, thậm chí còn bị đám tiểu nhân khốn nạn sặc mùi tiền bạc khi nhục.” 
Ánh mắt tràn đầy tình thương từ ái nhìn Trương Nguyệt Lãng, xoa đầu hắn, thở dài cam chịu, 
“Khổ cho ngươi, phải tới nhà người ta, phải chịu đối xử của loại người như thế” 
Trương gia dùng nghiêm khắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-vat-the-gia/2186514/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.