Buổi chiều tối, Jason tan làm về đến nhà đã thấy Tô Điềm ở nhà chuẩn bị bữa tối, anh ta hớn hở chạy vào bếp, nhiệt tình hỏi: “Ngữ Tịch thật sự bị nghén mùi Tư Đằng à? Cậu ta đúng là thảm thật.”
Tô Điềm đang xếp chén đũa lên bàn chợt dừng động tác nghía mắt sang nhìn Jason, không nhanh không chậm bắt bẻ: “Mặc dù anh rể phải chịu khổ nhưng ít ra vẫn tốt hơn chú rất nhiều. Chú xem đi, anh rể đã có vợ con êm ấm, chú lớn tuổi hơn vẫn chưa có bạn gái, chú mới thảm đấy!”
Jason cười hắt ra một tiếng, chống hai tay xuống bàn nhìn chằm chằm vào Tô Điềm bằng ánh mắt ẩn ý, mập mờ ám chỉ: “Không phải tôi không có, nếu em gật đầu một cái, tôi cũng có bạn gái rồi.”
Lời Jason vừa dứt, Tô Điềm không thèm suy nghĩ đã lắc đầu lia lịa không dám ngừng, như thể muốn dùng toàn bộ thân thể để phản đối. Trán Jason nổi đầy vạch đen, hận không thể ép Tô Điềm phải gật đầu thật mạnh.
Tạm gác chuyện kia sang một bên, Jason quay lại chuyện quan trọng cần bàn, nghiêm túc nói vào vấn đề: “Tuy em đã mười chín tuổi nhưng tôi cũng phải nhắc nhở, đàn ông con trai giờ đây hiếm ai tử tế lắm, nhiều khi họ tốt với em là vì có mục đích riêng, vậy nên đừng có mềm lòng trước sự ngọt ngào người ta mang đến rồi ôm hối hận cả đời.”
“Sao chú tự đá xéo bản thân như vậy được?” Tô Điềm ngang nhiên đáp lại, giọng điệu vô cùng chắc nịch: “Chú yên tâm đi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-ngoan-hoc-cach-lam-chong-em/953560/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.