Qua đến chín giờ, nhà trai qua làm lễ rước dâu, tiếng nhạc ồn ã linh đình vang khắp một khu. Phía nhà trên hai bên gia đình cô dâu chú rể làm lễ, bên dưới nhà Tô Điềm phải ngồi chầu chực lo bữa ăn cho Jason giúp La Ngữ Tịch.
Tô Điềm ngồi chống cằm nhìn Jason ăn cơm, qua một hồi không nhịn được hiếu kỳ mà chủ động bắt chuyện: "Tên thật của chú là Jason luôn à?"
Jason dừng đũa, hơi nhướng mày ẩn ý: "Nếu em về đầu quân cho tôi, tôi sẽ cho em biết tên thật. Mà nói thật, không phải ai muốn biết tên tôi cũng được đâu."
"Ồ." Tô Điềm ngạc nhiên cảm thán, còn nhiệt tình đâm thêm nhát chí mạng: "Vậy chắc tên chú xấu lắm nhỉ? Chỉ là một cái tên thôi chú đừng buồn quá, kẻo đã già lại còn xấu thêm."1
"..." Jason thật sự phải nghi ngờ về sự ngây ngô cùng vẻ ngoài mong manh vô tội của Tô Điềm. Anh ta nổi tiếng bảnh bao đào hoa, từ miệng cô bé này ra liền trở thành ông chú vừa già vừa xấu.
Jason không cam tâm, nhẹ nhàng nhấn mạnh: "Tôi chỉ mới hai mươi chín."
"Vâng! Còn tôi mười chín." Tô Điềm tự giới thiệu lại, sau đó vô tình buông lời công kích: "Tuổi tác không quan trọng đâu, quan trọng là chú già rồi."1
Jason cảm giác tim mình mới bị mũi dao đâm phập thêm một cái, tức muốn phun khói.
Buổi trưa người lớn đều đã đưa dâu qua nhà chú rể dự tiệc chính thức, trong nhà chỉ còn lại La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng cùng Jason và Tô Điềm.
Chuẩn bị cơm nước xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-ngoan-hoc-cach-lam-chong-em/953542/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.