Hôm sau ở công ty, Hạc Tư Đằng vẫn còn một ngày phỏng vấn, đợi cả ngày cũng không thấy La Ngữ Tịch xuống tìm anh. Trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi phỏng vấn, Hạc Tư Đằng chợt quay sang hỏi Tô Chân Vũ ngồi bên cạnh: "Sắp tới có sự kiện gì quan trọng không?" Tô Chân Vũ nghĩ ngợi một chút, đáp: "Có, quảng bá hình ảnh toàn bộ nghệ sĩ, tổ chức sự kiện giao lưu cùng fan làm phúc lợi mùa hè." "Ngày mấy diễn ra?" Hạc Tư Đằng không chút mặn mà hỏi tiếp. Như thuộc nằm lòng, Hạc Tư Đằng vừa hỏi đến Tô Chân Vũ đã nhanh chóng trả lời: "Buổi họp báo diễn vào chiều ba tháng sáu, sự kiện giao lưu sẽ diễn ra vào hai đêm kế tiếp." Ngón trỏ của Hạc Tư Đằng vô thức gõ trên mặt bàn, biểu cảm lộ ra phần suy tư. Tính toán một hồi, anh tiếp lời dặn dò: "Tuần sau tôi không đến công ty, tốp nhân viên mới được nhận phỏng vấn để bên nhân sự sắp xếp, sự kiện để các bộ phận liên quan phụ trách, không có việc gì cấp bách thì đừng tìm tôi." Nét mặt điềm tĩnh thường ngày của Tô Chân Vũ thoáng lên tia ngạc nhiên, theo đúng bổn phận hỏi trước: "Nếu chủ tịch hoặc đối tác quan trọng tìm anh, tôi phải giải thích thế nào?" Sắc mặt điềm nhiên của Hạc Tư Đằng không đổi, bình thản nói: "Tôi bận đi hưởng tuần trăng mật, có việc cần thì đợi tôi về hẵng tìm." Tô Chân Vũ gật đầu không nói gì, thật lòng đã nhìn thấy sự kiêu ngạo trên mặt Hạc Tư Đằng. Buổi chiều tối, Hạc Tư Đằng dành mấy tiếng tăng ca để làm việc riêng, đợi đúng giờ liền nhanh chóng xuống chỗ La Ngữ Tịch cùng ra về. Nhìn thấy biểu tình mệt mỏi của La Ngữ Tịch, lòng dạ của Hạc Tư Đằng cũng chẳng yên. Trên đường về, La Ngữ Tịch muốn ghé hiệu thuốc tây mua đồ, dù không nói rõ là gì nhưng linh tính lại mách bảo cho Hạc Tư Đằng biết có chuyện. Trở về nhà, trong lúc đi tắm La Ngữ Tịch dùng que thử thai kiểm tra, đã xấp xỉ ba tuần kể từ đêm hôm đó, kết quả có lẽ cũng đã đến thời điểm. Thử hết hai que kết quả vẫn thu về một vạch, La Ngữ Tịch thở phào nhẹ nhõm. Kể cả cho dù hôm đó có trong kỳ an toàn, nhưng chuyện "may rủi" chẳng thể đoán trước được. Lúc cùng nhau ăn cơm, Hạc Tư Đằng nhìn thấy sắc mặt tươi tỉnh của La Ngữ Tịch khác hẳn khó tránh khỏi tò mò. Chần chừ một hồi, anh vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chuyện gì em vui vậy?" La Ngữ Tịch nuốt xong phần đồ ăn trong miệng mới từ tốn đáp: "Không có thai." "Hả?" Âm điệu giọng nói của Hạc Tư Đằng cao vút, nghe kỹ sẽ cảm nhận được bên trong còn mang theo sự bất mãn: "Vì chuyện đó mà cả ngày nay em mặt mày ủ dột?" La Ngữ Tịch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, thản nhiên đáp: "Không, công việc nhiều nên mệt thôi, buổi chiều này đồng nghiệp nhắc chuyện có em bé, tôi mới sực nhớ nên lo thêm." Hạc Tư Đằng bỗng cười lạnh, biểu cảm lộ rõ sự khó chịu: "Ừ, em ở đó mà vui mừng, ngày tháng còn dài, sớm muộn gì em cũng mang thai con tôi!" La Ngữ Tịch: "..." Hạc Tư Đằng, rốt cuộc nổi điên vì lý do gì chứ? Không có con ràng buộc bắt anh chịu trách nhiệm thì anh phải vui chứ? Qua một hồi, La Ngữ Tịch ăn đã gần hết hai chén cơm thì Hạc Tư Đằng vẫn đang mặt nặng mày nhẹ ăn mãi một chén chưa xong. Bởi cứ nghĩ đến anh tự khắc có cảm giác hụt hẫng, nếu như cả hai có con, anh sẽ có lý do khóa chặt cô bên cạnh, đáng tiếc cơ hội tạo được như kết quả lại bị vụt mất. Đang yên đang lành, Hạc Tư Đằng bỗng đặt mạnh chén cơm xuống bàn, động tác dứt khoát đứng bật dậy giật lấy chén canh đang uống trong tay La Ngữ Tịch. La Ngữ Tịch bị Hạc Tư Đằng làm cho giật nảy mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị anh bế bổng lên, cô trợn tròn mắt hoang mang, giọng nói cũng toát lên sự hốt hoảng: "Anh làm gì vậy?" Vẻ mặt Hạc Tư Đằng đầy cay cú, bước chân vẫn tiến đều về phía phòng ngủ, đè thấp giọng tuyên bố: "Làm cho em tháng sau thử que được hai vạch!"1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]