Cả ngày Hạc Tư Đằng như ngồi trên đống lửa, gọi bao nhiêu cuộc La Ngữ Tịch cũng không bắt máy.
Ngay cả đến trưa cô cũng không ghé về công ty, chỉ hờ hững nhắn một tin gọn lỏn: [Đang bận.]
Đọc được tin nhắn, Hạc Tư Đằng vội gọi lại, kết quả cô vẫn không chịu nghe máy. Trong cơn sốt ruột, suýt chút anh đã quăng luôn điện thoại đi, nhưng nghĩ nhỡ La Ngữ Tịch gọi lại nên thôi.
Mãi đến trước giờ tan làm buổi chiều, La Ngữ Tịch mới gửi thêm một tin nhắn: [Về trước đi, không cần chờ tôi.]
Hạc Tư Đằng siết chặt điện thoại trong tay, cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn chờ tối về nhà nói chuyện.
Nhưng càng chờ đợi, dây thần kinh kiên nhẫn của Hạc Tư Đằng như thể sắp đứt ra bất cứ lúc nào. Cả một ngày dài, gọi điện La Ngữ Tịch không nghe, gửi cho anh cũng chỉ có hai tin nhắn, sau đó lại chơi trò mất tích.
Ở nhà, Hạc Tư Đằng hết đứng, hết ngồi rồi lại nằm, chờ mòn mỏi đến hơn chín giờ tối vẫn chưa thấy La Ngữ Tịch về.
Đợi không nổi nữa, anh xuống dưới nhà đi qua đi lại ở thềm trước cửa chờ. Vừa mới đổi "vị trí phong thủy", điện thoại Hạc Tư Đằng lập tức báo tin nhắn mới, người gửi quả đúng là La Ngữ Tịch.
Cô nhắn: [Tôi ngủ nhà cha mẹ.]
Nét trông chờ trên mặt Hạc Tư Đằng vụt tắt, ánh mắt tối sầm xuống, sợi dây kiên nhẫn cố níu giữ nhau cả ngày thật sự đã tới lúc đứt ra.
Ông Hạc vốn định xuống nhà uống chút trà nóng cho dễ ngủ, ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-ngoan-hoc-cach-lam-chong-em/953477/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.