Gần mười một giờ khuya La Ngữ Tịch mới tan làm về đến nhà, lúc này mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn lại hai, ba người giúp việc thức đêm dành thời gian riêng trò chuyện dưới bếp.
Không có cha mẹ chờ cửa, người mang danh phận là chồng cũng chẳng thấy đâu.
Trong lòng vương lại hơi lạnh, La Ngữ Tịch một mình lê thân thể mệt mỏi về phòng. Ngay khi vừa mở cửa, lọt thẳng vào mắt cô là quần áo bừa bộn trên sàn, còn Hạc Tư Đằng thản nhiên nằm giữa giường ngủ say.
La Ngữ Tịch không nhịn được thở ra một hơi chán nản, miễn cưỡng đóng cửa phòng lại rồi cúi người thu gom quần áo bị vứt lung tung lên.
Khi cầm đến quần tây của Hạc Tư Đằng, bỗng nhiên chiếc nhẫn cưới từ trong túi quần anh rơi ra, thẳng một đường xuống sàn chẳng chút luyến lưu. La Ngữ Tịch đứng bất động nhìn chiếc nhẫn nằm lăn lóc, cô buồn chẳng muốn nhận xét về con người Hạc Tư Đằng nữa.
Hạc Tư Đằng tử tế được một chút, chắc chắn sẽ quay lại bản tính cũ. Quả nhiên ông bà ta nói không sai: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
La Ngữ Tịch dùng sự rộng lượng sót lại đem nhẫn nhặt lên, lúc đến gần chỗ Hạc Tư Đằng đang nằm ngửa đầu ở mép giường, trước mũi cô liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ hơi thở anh phả ra.
Hơn nữa, dưới ánh đèn sáng của cả căn phòng, nét son mờ trên má Hạc Tư Đằng vẫn còn lưu lại hình dáng.
Những ngón tay sắp buông chiếc nhẫn của La Ngữ Tịch bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-ngoan-hoc-cach-lam-chong-em/239302/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.