Giữa hai chân mày Hạc Tư Đằng nhíu chặt, căn bản không hiểu rõ ý tứ của La Ngữ Tịch qua câu nói kia. Anh đặt túi đựng cơm hộp xuống bàn, đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm vào cô.
"Ngữ Tịch, cô đang trách tôi lợi dụng cô, còn cô cũng chẳng phải vì tiền mới lấy tôi hay sao?"1
Con ngươi La Ngữ Tịch chuyển động nhìn thẳng vào mắt Hạc Tư Đằng, từ tốn đáp: "Nhưng ít ra, tôi nghiêm túc trong mối quan hệ này. Tôi biết nghĩ cho cha mẹ anh, biết nghĩ cho anh, còn hơn anh chỉ vì sợ mất mặt với bạn bè, chưa rõ sự ngành đã chỉ trích tôi."1
Hạc Tư Đằng lập tức ngỡ ngàng, thái độ căng như dây đàn sắp đứt liền xìu xuống. Anh gật gù, bộ dạng trở nên nhượng bộ: "Tôi thừa nhận mình quá đáng, nhưng chẳng phải tôi cũng đã thể hiện sự hối hận rồi còn gì?"
"Anh vì sợ tôi nói lại chuyện ở quán với cha nên mới cố ý thể hiện như vậy." La Ngữ Tịch nhẹ nhàng bác bỏ, trong đôi mắt sớm phủ màn sương dày của nỗi thất vọng: "Tư Đằng, tôi là người trưởng thành, anh dùng trò dụ con nít đó với tôi chỉ vô ích thôi."
Ngừng một chút, La Ngữ Tịch khẽ thở ra chán nản, nụ cười hiện ra trên môi chứa đầy chua xót: "Phải, anh nói không sai, tôi vì tiền mới lấy anh. Tôi và anh không có cảm tình hay thân thiết, vậy tôi nói chúng ta là người lạ có gì sai?"
Sắc mặt Hạc Tư Đằng trầm trọng xuống vài phần, vừa tức bản thân lại vừa giận La Ngữ Tịch lạnh lùng cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-ngoan-hoc-cach-lam-chong-em/239300/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.