Về đến phòng riêng, Hạc Tư Đằng đặt La Ngữ Tịch xuống giường, tiện tay cầm mớ giấy tờ cô đang ôm mang đến đặt ở mặt tủ sát tường phía đối diện cuối giường.
Cất gọn giấy tờ một chỗ, Hạc Tư Đằng xoay người đi thẳng vào phòng chứa quần áo, lấy một chiếc khăn mặt mới vào nhà tắm thấm nước ấm, đem ra lau vết máu trên mặt cho La Ngữ Tịch.
Nhìn vết thương mới cũ trên mặt La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng bất giác nhận lỗi thay: "Xin lỗi, tôi không ngờ mẹ tôi lại quá đáng như vậy."
Khoé môi La Ngữ Tịch hơi cong lên, nhẹ nhàng đáp: "Không sao, tôi hiểu mà, có lẽ bà ấy sợ tôi cướp mất con trai nên mới hành động có hơi thô lỗ."
Đầu Hạc Tư Đằng hơi cúi, nét mặt trầm tư. Có lẽ La Ngữ Tịch không cần đoán nữa, anh thật sự không phải là chàng thiếu gia hư hỏng hết thuốc chữa, đâu đó trong anh vẫn còn biết phân biệt đúng sai.
La Ngữ Tịch cử động người ngồi dậy, vừa khom về trước định tháo giày sandal đang mang trên chân thì Hạc Tư Đằng lại nhanh hơn một bước giúp cô tháo ra.
Cô khẽ mỉm cười, trong bụng không tiếc dành cho Hạc Tư Đằng một lời khen.
Cả hai im lặng ngồi đối diện nhau một hồi lâu, người có mục đích là La Ngữ Tịch vẫn phải chủ động lên tiếng trước: "Tôi biết, anh lo cho tôi không phải vì sợ cha anh phát hiện tôi bị ức hiếp, mà là anh nghĩ cho cảm giác của tôi."
Thấy sắc mặt Hạc Tư Đằng sau khi nghe câu nói vừa rồi liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-ngoan-hoc-cach-lam-chong-em/239295/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.